Anh thừa nhận anh không say… không phải là thừa nhận anh lợi dụng lúc cô uống say để sàm sỡ sao? Sau khi anh ra khỏi phòng, Diệp Hân Nhiên mới thò mặt ra, dùng sức xoa mặt mình: “A a a a a a a a a…
File .tmp là gì? Làm thế nào để mở file .tmp trên máy tính Windows; Kinh tế đầu tư là gì? Những triển vọng của ngành kinh tế đầu tư Yuanta Việt Nam – Tập đoàn tài chính chứng khoán hàng đầu Châu Á; Văn học hiện thực 1930 – 1945 (Trương Văn Quỳnh) Đất HNK là gì?
7IRJ. Ừ… nếu cậu muốn đi chơi với một người bình thường một lần nữa… thì cậu có thể gọi tớ.”.Well… if you ever feel like hanging out with a mortal again… you could call me or something.”.Dù cậu đã từng nói với Honoka rằng" Cậu có thể gọi tớ là chó hoang nếu cậu muốn!" lúc cậu hỏi xin tư vấn chuyện của Yuu, cơ mà thật là điên người khi lúc nào cũng bị gọi là' cún cưng,Though he did say to Honoka“You can call me a wild dog if you want!” when he consulted her regarding Yū, it was really infuriating for him to be calleddog, dog' all the có muốn tớ gọi cảnh sát không?Để cảm ơn tớ vì đã gọi tớ ra ngày hôm nay, cậu mời tớ món tráng miệng đắt nhất ở đây, Dicey Cheesecake» bao nhiêu tớ muốn.”.To thank me for calling me out today, you will treat me to as many of the most expensive dessert here, theDicey Cheesecake» as I want.”.Thế nên, dù không muốntớ vẫn đã gọi cậu ra đây Houtarou ạ.”. nhưng tớ đã đợi cho đến khi tớ có thể định hình được một suy nghĩ hoàn chỉnh về vấn đề Nỗi đau tột cùng.”. but I have been waiting until I could form a coherent thought in re An Imperial Affliction.”.Cậu chả bao giờ gọi tớ trừ phi muốn gì đó từ tớ!!Tớ không muốn trở thành hung thần ở văn phòng nhưng tớ sẽ gọi quản lý của dụ như muốn gọitớ tới phòng học lớp 1- A thì cậu sẽ nói thế nào”.Uh, yeah, tớ chỉ gọi xem cậu có muốn ra ngoài chơi có vô số lần trong mười lăm năm qua tớ muốn gọi điện và trò chuyện với have been countless times over the last five years that I wanted to pick up the phone and call her for ổn chứ. Tớ muốn gọi cho cậu nhưng tớ còn không biết họ của cậu là có vô số lần trong mười lăm năm qua tớ muốngọi điện và trò chuyện với were so many times over the last year that I wanted to pick up the phone and talk to tớ không gọi, tớ nghĩ rằng cậu bị kẹt ở trong trường. và tất cả chúng ta sẽ gặp rắc rối, tớ không muốn chuyện như thế xảy didn't- l thought if you got stuck in the school then we would all get in more trouble, I didn't want that cho một người bạn lúc bốn giờ sáng sau khi cả hai cãi nhau, nài nỉ“ Tớ muốn gặp cậu ngay bây a friend at four in the morning after a fight, pleading“I have to see you right gọi tên cậu cho đến lúc will carry your name until I không biết rõ cô ấy đủ để gọi điện riêng, thế nên cậu có thể chuyển lời xin lỗi của tớ hoặc cho cô ấy biết là tớ muốn liên lạc không?”.I don't know her well enough to call her personally, but you would be willing to pass on my apologies- or send her my contact info and let her know I would love to reconnect?”.
Tớ biết rằng tớ thích cậu vàVí dụ, thay vì nói“ Cậu thật thô lỗ”, bạn có thể nói,“ Tớthấy rất buồn khi cậu đóng sầm cửa vì tớ có cảm giác như cậu không muốn nghe tớ”.For example, rather than saying,“You're so rude,” you could instead say,“I đó hẳn cũng là những gì tớ nghĩ nếu tớ là cậu. and that may as well be what I would have thought in your the times I pushed you away because I didn't want you to notice that I wasn't being một hồi, cậu ta nói,“ Tớ không muốn cậu nghĩ rằng tớ không thích là người vô a while he said,“I don't want you to think that I don't like being invisible.
Blog Radio 612 Cậu biết tớ yêu cậu, nên cậu muốn làm gì cũng được phải không? Tag ảnh bạn muốn là gì của tớ. ảnh bạn muốn là gì của tớ Blog Radio 612 Cậu biết tớ yêu cậu, nên cậu muốn làm gì cũng được phải không? Tag ảnh bạn muốn là gì của tớ Tác giả Nguyễn Thị Loan Giọng đọc Vy Cầm Có nên yêu lại người cũ? Blog Radio 478 Chúng ta đã từng là người đặc biệt của nhau Tựa lưng vào phố thị mỗi lần thấy chênh vênh Người yêu cũ nghe thật xót xa – Cậu hẳn là biết, tớ yêu cậu, đúng không? Tôi bối rối, không biết trả lời thế nào, đã nghe tiếng Phong đều đều cất lên tha thiết – Tớ chấp nhận ở bên cạnh cậu suốt mấy năm trời sau khi Quang ra đi, lựa chọn việc chôn giấu tình cảm của mình dành cho cậu, chỉ vì tớ sợ nếu tớ nói ra, tớ sẽ đánh mất cả cậu. Bạn đang xem Hình ảnh bạn muốn làm gì của tớ *** Bạn thân mến! Tuần trước chúng ta đã lắng nghe phần 1 của truyện ngắn Ngoảnh lại nhìn anh của tác giả Nguyễn Thị Loan. Câu chuyện về ba người bạn học chung trường, chung lớp và cả hai chàng trai cùng yêu chung một người. Quang với Hoài từng yêu nhau cho đến khi Quang theo gia đình định cư ở nước ngoài. Còn Phong lại ở bên cạnh Hoài suốt 10 năm với tư cách bạn thân. Ngày Quang trở về, Hoài sẽ chọn con tim hay lắng nghe lý trí? Chúng ta hãy lắng nghe phần 2 của truyện ngắn Cậu biết tớ yêu cậu nên cậu muốn gì cũng được phải không? Nghe phần 1 tại đây. Đến bảy giờ, Phong chở tôi đến chỗ Quang đã hẹn. Khi nhìn thấy bàn tay tôi và Phong đan chặt vào nhau, ánh mắt Quang tối lại. Tôi và Phong ngồi vào chỗ, bắt đầu những cuộc nói chuyện không đầu không cuối với Quang. Suốt bữa ăn, tôi hầu như cúi gằm mặt, tránh nhìn thẳng vào Quang. Những câu trả lời cũng ậm ừ, nhát gừng, hầu như là Phong tiếp chuyện. Dù vậy, tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt bỏng rát của Quang chiếu lên người, nhất là những lúc Phong cố tình nắm lấy tay tôi xiết nhẹ. Đang ăn, tôi nghe giọng Quang khàn khàn – Hai người yêu nhau lâu chưa? Tôi ngước lên nhìn Quang, lúng búng mãi không thốt lên lời. Phong liếc tôi, rồi mỉm cười thật tươi – Cũng mới thôi. Bọn tớ cũng định hôm nào gặp cậu sẽ thông báo. Quang im lặng, không hỏi gì nữa chỉ có ánh mắt là vẫn dán chặt vào cơm trong miệng đột nhiên trở nên nhạt thếch, tôi khó khăn nuốt xuống. Bữa cơm kết thúc trong sự gượng gạo. Quang bước đi sau khi để lại lời chào cùng ánh nhìn đau đáu khiến tôi phải quay mặt đi lảng tránh. Phong đưa tôi về nhà, đến cổng cậu vuốt tóc tôi – Cậu ổn chứ? Tôi khẽ gật đầu. Phong lại tiếp – Không giận khi tớ tự biên tự diễn chứ? – Không. Cám ơn cậu. Nếu không có cậu hôm nay, tớ cũng không biết phải đối diện với Quang như thế nào nữa. Phong thở dài, rồi đột ngột ghé sát mặt tôi đặt lên một nụ hôn phớt thật nhẹ. Tôi giật mình, tròn mắt quên cả việc đẩy Phong ra. Cậu nắm lấy tay tôi, rồi nhìn thật sâu vào mắt tôi – Cậu hẳn là biết, tớ yêu cậu, đúng không? Tôi bối rối, không biết trả lời thế nào, đã nghe tiếng Phong đều đều cất lên tha thiết – Tớ yêu cậu, thậm chí còn trước cả Quang. Nhưng cũng chính vì yêu cậu, tớ chấp nhận đứng bên cạnh khi người cậu lựa chọn là Quang. Tớ chấp nhận ở bên cạnh cậu suốt mấy năm trời sau khi Quang ra đi, lựa chọn việc chôn giấu tình cảm của mình dành cho cậu, chỉ vì tớ sợ nếu tớ nói ra, tớ sẽ đánh mất cả cậu. Nhưng sau hôm nay, tớ nhận ra một điều, nếu tớ không nói ra mà cứ giữ mãi trong lòng, có lẽ sau này tớ sẽ không còn cơ hội để nói với cậu ba từ này nữa. – Tớ…-tôi ấp úng – Không cần phải trả lời tớ. Ở bên cậu suốt bao nhiêu năm, chẳng lẽ tớ chưa hiểu cậu? Tớ chỉ muốn cậu biết, tớ yêu cậu và luôn bên cạnh cậu, ủng hộ cậu, Cho dù cậu quyết định như thế nào đi nữa, tớ cũng vẫn ủng hộ- Phong đưa tay lên, áp vào má tôi, hơi ấm từ bàn tay truyền vào má , lan thẳng vào tim tôi khiến tôi áy náy. Phong mỉm cười – Khuya rồi, chúc ngủ ngon. Tớ về đây. Nói rồi, Phong quay xe phóng đi, dù rất nhanh, tôi vẫn thoáng thấy có nét buồn không hề che giấu trên gương mặt và cả trong ánh mắt. Quay trở về phòng, tôi nằm vật ra chuyện đến đột ngột khiến tôi rối trí. Chợt điện thoại rung lên, dòng tin nhắn của Quang hiện ra trước mắt “ Cậu và Phong, thật sự đang yêu nhau sao?” Tôi cầm lấy điện thoại, ngón tay dừng thật lâu trên bàn phím rồi mãi mới bấm được một chữ “uh” đơn giản. Màn hình lại sáng lên “ Cậu đang nói dối” “ Tớ không có lý do gì để nói dối cậu cả” “Có. Đó là cậu vẫn còn yêu tớ, và vẫn chưa tha thứ cho tớ” “ Chúng ta xa nhau đã bao nhiêu năm rồi. Cậu nghĩ, tình yêu thời trẻ con có thể kéo dài đến mức ấy sao” “Tớ tin, vì đến giờ, tớ vẫn còn yêu cậu. Đó cũng là lí do tớ trở lại đây” Tôi sững lại. Lý trí bảo tôi đừng tin tưởng, nhưng con tim tôi lại hoang mang đập rộn. Tôi úp điện thoại xuống gối, không trả lời nữa. Kéo chăn trùm kín lên mặt, tôi cố gọi giấc ngủ về để xoa dịu những cơn sóng đang cuộn trào trong lồng ngực. Những ngày sau với tôi trôi qua trong mơ hồ. Phong nhận đưa đón tôi mỗi buổi tan làm, còn tôi cố gắng tránh mặt Quang càng nhiều càng tốt. Những tin nhắn Quang nhắn cho tôi, tôi cố gắng phớt lờ, hoặc trả lời càng ít càng càng như vậy, tôi càng thấy mình ích kỉ, những rối rắm trong suy nghĩ ngày một nhiều. Đến một ngày, tôi nhắn tin hẹn gặp Phong. Vẫn chỗ hẹn quen thuộc, vẫn làn gió mát lạnh thổi tung tóc, tôi quay sang Phong dứt khoát – Chúng mình yêu nhau nhé! Phong nhìn tôi, trong mắt ngập tràn những cảm xúc không tên. Một lúc sau, anh mới mở lời – Cậu chắc chắn chứ? Nên nhớ, nếu cậu gật đầu, có nghĩa cậu sẽ không có cơ hội để hối hận nữa đâu. Tôi lắc đầu – Không hối hận. Tớ biết, tớ làm thế này là rất ích kỉ. Nhưng, tớ nghĩ kĩ rồi, cho bản thân, cho hai đứa mình một cơ hội có khi là một điều tốt. Nói rồi, tôi lồng bàn tay mình vào tay Phong xiết chặt. Phong thoáng ngẩn người, rồi cũng xiết lấy tay tôi. Hai đứa tôi cứ thế, đứng trong cơn gió lộng từ bờ sông thổi vào, cho dù không nói lời nào nhưng cũng đủ hiểu đối phương đang nghĩ gì. Tôi hít một hơi thật căng lồng ngực, tự dặn lòng từ bây giờ đừng nên yếu đuối. Những ngày sau đó, tuy đã chính thức đổi từ bạn thân thành người yêu, nhưng tôi và Phong vẫn như trước. Có lẽ bởi vì suốt mười năm qua, Phong đã luôn ở cạnh, quan tâm và chăm sóc cho tôi, chưa từng thay đổi. Còn tôi, cũng bắt đầu học cách giao bản thân mình cho Phong, học cách mở lòng và tin tưởng vào tình yêu của một người con trai khác ngoài Quang. Tôi học cách quen với những vòng ôm đầy ấm áp của Phong, những nụ hôn phớt lên trên má, trên trán. Tôi biết, Phong hiểu tôi chưa sẵn sàng, nên cậu không bao giờ bắt ép tôi làm những gì tôi không muốn. Nhưng Phong càng tốt, càng tâm lý và thấu hiểu, chỉ càng khiến tôi thêm áy náy… Cuối tháng, phòng tôi tổ chức liên hoan. Khi mọi người đã yên vị vào chỗ, chợt Quang xuất hiện. Tất nhiên, cả phòng tôi đều hoan nghênh, chỉ có tôi là bối rối. Quang ngồi đối diện với tôi, như có như không hỏi thăm vài câu giống như một người đồng nghiệp bình thường. Mọi người trêu đùa nhau thoải mái, có người bạo gan hỏi thăm Quang – Sếp đã có người yêu chưa vậy? Quang mỉm cười, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý chiếu lên tôi – Tôi đang yêu một người, nhưng chỉ tiếc là cô ấy đã có người yêu. Lập tức xung quanh mọi người nhao nhao lên hỏi – Cô ấy là người như thế nào? Sếp quen lâu chưa? Quang vẫn bình tĩnh đáp lời – Cô ấy là mối tình đầu của tôi. Ngày trước, chúng tôi chia tay vì tôi phải theo gia đình ra nước ngoài sinh sống. Tôi cũng trải qua vài mối tình, nhưng chẳng đi đến đâu, vì đến với ai tôi cũng đều so sánh với cô ấy. Sau này tôi mới biết, khi đã yêu sâu đậm một người, thì những người khác không thể nào thay thế. Chỉ tiếc là khi tôi nhận ra điều này thì đã quá muộn, cô ấy đã không còn đứng lại chờ tôi nữa. Nét buồn trong mắt Quang làm những đồng nghiệp nữ xung quanh tôi xuýt xoa, còn tôi cúi gằm mặt xuống bàn lảng tránh đôi mắt của có ai đó hỏi tôi – Hoài này, cậu với sếp là bạn cấp ba, thế cậu có quen người yêu đầu của sếp không? Miếng dưa chuột trong miệng tôi nghẹn lại làm tôi ho sặc sụa. Quang vội vàng rút cho tôi tờ giấy ăn và đưa tôi cốc nước. Mãi một lúc, tôi mới ngừng lại được. Trước ánh nhìn dò hỏi của mọi người xung quanh, tôi cười lấy lệ – Xin lỗi, mải ăn quá. Người yêu của sếp tớ làm sao mà quen được! Mọi người ồ lên tiếc nuối, còn Quang, tôi đọc thấy sự hờn trách đang dâng lên trong mắt. Anh vớ lấy cốc rượu trước mặt nhấp một ngụm, rồi nâng cốc lên bảo mọi người – Hôm nay là buổi đầu tiên tôi đi liên hoan với mọi người phòng mình, nên hôm nay mọi người cứ uống thỏa thích, tôi mời. Không say không về! Tôi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Quang nhưng dường như anh không còn để ý thấy anh vui vẻ đi đến cụng ly với từng người, những cốc rượu được anh rót thẳng vào cổ họng. Chẳng mấy chốc, Quang chuếnh choáng say, gương mặt đỏ lựng nhưng vẫn không thôi rót rượu. Tôi nhận thấy những ánh nhìn ái ngại từ đồng nghiệp đang chiếu vào Quang, cuối cùng chịu không nổi, tôi giơ tay chặn chai rượu anh đang định rót tiếp – Cậu say rồi đấy, thôi đừng uống nữa! Quang nhìn tôi, rồi đột ngột bật cười – Không sao, tớ say cậu có thể đưa tớ về mà! Tôi nói đúng không mọi người? Nói rồi, anh gạt tay tôi ra, tiếp tục uống. Cũng may, mọi người biết ý, nhấm nháy nhau ra về. Các đồng nghiệp bảo tôi – Cậu chịu khó đưa sếp về nhé. Dù sao hai người là bạn cấp ba, cũng thân thiết hơn bọn tớ chỉ là nhân viên. Nói rồi, họ kéo nhau về hết không để cho tôi từ chối. Tôi quay sang nhìn Quang đang nằm gục trên mặt bàn, rồi tiến lại lay khẽ – Dậy đi, tớ đưa cậu về. Cho tớ địa chỉ nhà cậu Tôi lay mãi, lay mãi mà Quang vẫn không dậy, đôi mắt chỉ hé ra nhìn tôi một lát rồi nhắm lại ngay. Tôi sốt ruột, lục điện thoại trong túi áo khoác của Quang ra, rồi bấm ngón tay Quang vào để mở khóa màn hình. Tôi mở danh bạ định tìm bạn bè, người thân của Quang gọi đến đón, chợt tim nhói lên khi thấy số điện thoại của mình được lưu đầy âu yếm “ My soul”. Tôi quẹt vội giọt nước đang chực trào ra khỏi mắt, cố trấn tĩnh rồi lướt tiếp xuống dòng phía dưới. Gọi điện thoại cho cô giúp việc nhà Quang hỏi địa chỉ xong, tôi đưa anh lên taxi. Quang vẫn say, anh ngủ ngon lành trên ghế, đầu dựa hẳn vào vai tôi còn tôi đầu óc thì hỗn độn. Đến nơi, tôi dìu Quang xuống xe, rồi bấm chuông cửa. Cô giúp việc chạy ra, cùng tôi dìu Quang vào vả mãi mới đưa được anh vào giường, cô giúp việc bước ra ngoài pha cho anh cốc nước chanh giải rượu, còn tôi định đứng dậy ra về. Vừa đứng lên, bàn tay tôi bị anh nắm chặt, tiếng anh khàn đục thoát ra khỏi cổ họng – Đừng đi, đừng rời xa anh! Tôi sững lại, tráitim nhói lên từng đợt. Chợt điện thoại trong túi rung lên, tin nhắn của Phong kéo tôi về thực tại “Cậu đang ở đâu đấy? Đã ngủ chưa?” Tôi cúi xuống, gỡ tay Quang ra rồi bước thật nhanh ra khỏi phòng anh. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi trả lời tin nhắn “Quang say rượu, Tớ đưa cậu ấy về. Giờ cậu tới đón tớ được không?” Im lặng một lúc, không có câu trả lời. Khi tôi tưởng Phong sẽ không đáp lại nữa, điện thoại lại rung lên “Có nhiều lúc, cậu chân thật đến tàn nhẫn” “Tớ không muốn giấu diếm chuyện gì với cậu cả” “Nhắn địa chỉ cho tớ, tớ qua bây giờ đây” Tôi bước xuống cổng nhà Quang, đứng dựa người vào tường ngắm cây ngọc lan trong sân đang nở hoa trắng muốt. Loài hoa tôi ưa thích được Quang trồng dày đặc trong tiếc, mỗi người chúng tôi bây giờ đã có một cuộc sống riêng với những quyết định của riêng mình. Đứng ngẩn người một lúc, một chiếc xe máy đỗ xịch trước mặt tôi – Cậu đứng đây lâu chưa? Có lạnh không? Tôi không trả lời, áp mặt vào lồng ngực của Phong. Anh hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ trong chốc lát, Phong đã vòng tay ôm tôi thật chặt, bàn tay vuốt nhẹ tóc tôi. Tôi ngồi sau lưng Phong, gió đêm mát rượi thổi tung tóc còn lòng tôi thì hỗn độn… Sáng hôm sau, tôi tới công ty với đôi mắt thâm quầng sau một đêm mất mới bước vào thang máy, tôi giật mình khi Quang cũng bước vào theo. Cửa thang máy vừa đóng lại, Quang đã ghì chặt lấy tôi, giọng khàn như sắp vỡ – Tớ không làm được! Nhìn thấy cậu và Phong bên nhau, tớ không thể chịu đựng được! Tớ không tin cậu không còn chút tình cảm nào với tớ, tớ sẽ làm tất cả để giành lại cậu! Tôi giãy dụa, cố gỡ mình khỏi tay Quang – Buông tớ ra! Đang ở công ty, đừng để cho người khác nhìn thấy! – Càng tốt. Cứ để họ thấy, để cho họ biết rằng tớ yêu cậu. Tớ còn muốn cho cả thế giới biết điều này cơ – Quang bướng bỉnh. Xem thêm Cách Nướng Cá Basa Giấy Bạc Đánh Thức Vị Giác, Cách Làm Cá Saba Nướng Giấy Bạc Đánh Thức Vị Giác Tôi giận dữ, giọt nước mắt không kìm được rớt ra khỏi khóe mắt lăn dài trên má – Cậu nói yêu tớ, nhưng lúc nào cậu cũng tự làm theo ý mình, chưa bao giờ tôn trọng cảm xúc hay suy nghĩ của tớ. Ngày xưa khi cậu ra đi cũng vậy, bây giờ cũng vậy! Quang sững sờ, rồi buông tôi ra. Tôi gạt nước mắt, hít một hơi thật sâu rồi cố dùng giọng bình tĩnh nhất nói với Quang – Chuyện tớ với cậu đã là quá khứ rồi, bạn trai hiện tại của tớ là Phong. Tớ mong cậu tôn trọng cả tớ và Phong. Vừa lúc đó, cửa thang máy mở ra, có thêm một vài người bước vào từ tầng vội vàng bước ra, dù chưa đến văn đẩy cửa, bước ra cầu thang bộ. Đi được vài bước, tôi ngồi sụp xuống, nước mắt tuôn ra như mưa. Tôi ngồi ôm gối, vòng tay tự ôm lấy mình, cố nuốt từng tiếng nấc ngược vào trong tim… Mất một lúc để bình tĩnh lại, tôi mới bước lên phòng. Tôi đeo đôi kính đen to che kín đôi mắt đã sưng húp vì khóc, đeo cả khẩu trang che cái mũi đỏ như quả cà chua rồi nói dối mọi người là đang bị đau mắt đỏ. Thật may, mọi người tưởng thật, chị trưởng phòng còn cho phép tôi nghỉ một ngày. Tôi không từ chối, quả thật, tôi cũng chẳng còn tâm trạng để làm việc ra khỏi công ty, đi lang thang trên phố. Điện thoại trong túi reo vang, tôi rút ra, tên Quang hiện lên sáng lấp lánh trên màn hình điện thoại. Tôi bấm im lặng, mặc kệ màn hình hết tối rồi lại sáng. Một lúc sau, điện thoại tôi rung lên báo có tin nhắn. Tôi mở ra, là Phong “Đang làm gì thế? “ Bỗng nhiên nỗi tủi thân ghê gớm tự nhiên dâng lên dày đặc trong lòng. Tôi nhắn tin cho Phong “Đưa tớ đi đâu đó đi, càng xa nơi này càng tốt” “Nhắn tớ địa chỉ, tớ qua ngay” Sống mũi tôi cay cay. Phong lúc nào cũng thế, không cần hỏi lý do, chỉ cần biết tôi cần là anh xuất hiện. Lần này cũng vậy, Phong không hỏi gì nhiều, chỉ lặng lẽ đèo tôi về quê thăm bà nội. Khi chiếc xe máy rẽ vào cánh cổng làng bám đầy rêu xanh, tôi hít căng lồng ngực mùi hương lúa ngậm đòng thơm phức, ngắm từng sóng lúa xanh mươn mướt dập dềnh theo gió, thấy lòng bình yên đến lạ. Bà nội thấy tôi về, nụ cười sáng bừng lên gương mặt nhăn nheo. Bà giữ tôi và Phong ở lại, tự tay nấu cơm cho tôi, còn nấu cho tôi nồi nước gội đầu thơm mùi hoa bưởi như ngày xưa tôi còn bé tí. Tôi nằm cuộn người, rúc đầu vào ngực bà, hít hà mùi hương thơm thơm mộc mạc của bà thấy yên bình đến lạ. Bà vừa vuốt tóc, vừa bảo tôi sớm lấy chồng đi, bà còn khen Phong vừa đẹp trai lại vừa ngoan mỉm cười, không đáp, chỉ vòng tay ôm chặt lấy bà, thấy sóng ngầm trong lòng dường như đã tan đi hết… Gần tối, Phong đưa tôi quay trở về thành phố. Tôi vòng tay ôm lấy Phong, hỏi – Không hỏi tớ hôm nay có chuyện gì sao? – Tớ biết, khi cậu muốn nói cậu sẽ tự nói cho tớ biết. Còn khi cậu đã không muốn, thì cho dù có hỏi thế nào cậu cũng giữ im lặng – Phong cười thật hiền. – Không sợ tớ làm điều gì có lỗi với cậu sao- Tôi đùa dai Phong hơi sựng lại một chút, rồi nói bằng giọng thật dứt khoát – Tớ tin cậu! Tôi bất ngờ, thấy tim mình đập mạnh. Cảm giác ấm áp cùng cảm kích dâng lên mãnh liệt trong không nói gì nữa, chỉ khẽ áp mặt vào lưng Phong, để mặc gió trên đường lùa vào tóc mát rượi… Sinh nhật Phong, tôi loay hoay học làm một chiếc bánh gato. Mười năm qua, sinh nhật tôi chưa bao giờ vắng mặt Phong, nên bây giờ tôi càng muốn làm một điều gì đó cho Phong. Chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt tôi đã ướm từ trước được bọc gói thật đẹp. Tôi nhắn tin cho Phong, hẹn anh tại quán cà phê quen thuộc. Gần tới giờ tan làm, màn hình máy tính của tôi lại hiện lên dòng tin nhắn của Quang “Tối nay, mình mời cậu đi uống cà phê nhé” “Xin lỗi, hôm nay tớ có hẹn với Phong rồi” “À, tớ quên mất, hôm nay là sinh nhật cậu ấy. Còn sinh nhật của tớ thi đã qua mất rồi, tiếc thật” Tay tôi dừng thật lâu trên bàn phím mà không biết phải gõ câu trả lời như thế tắt máy tính, đứng dậy ra về. Khi đứng dậy, tôi giật mình thấy Quang đang đứng ngoài cừa phòng nhìn tôi đăm đắm, trong đôi mắt nỗi buồn hiện rõ không hề che giấu. Tôi cúi mặt, xốc lại túi xách rồi lách mình bước qua Quang. Ngón tay anh móc vào tay tôi níu lại, nhưng rất nhanh lại thả ra. Tôi ngơ ngẩn bước ra thang máy, hoang mang dâng đầy lồng ngực. Đến giờ hẹn, tôi chuẩn bị chu đáo quà tặng Phong rồi bước lên xe nổ máy. Chợt điện thoại tôi réo vang, đầu bên kia vang lên một giọng nữ thật lạ – Xin lỗi, chị là bạn của cậu Quang phải không ạ? – Vâng, cho hỏi ai đấy ạ? – Tôi là giúp việc nhà cậu Quang. Hôm nay tôi xin phép về quê mà cậu ấy lại lên cơn sốt. Tôi chẳng có số điện thoại của bạn cậu ấy, có mỗi của cô, hôm trước cô đưa cậu ấy về tôi có xin số cô lưu lại. Giờ cậu ấy đang sốt cao, tôi chưa lên được ngay, cô làm ơn giúp tôi chạy qua nhà xem cậu ấy một lát được không ạ? Tầm mười giờ tối là tôi lên tới nơi rồi. Tôi ngập ngừng chưa biết nói sao, giọng cô giúp việc lại vang lên khẩn thiết – Cô làm ơn giúp tôi với, dù sao cô với cậu ấy cũng là bạn. Giờ cậu ấy có một mình ở đây, chỉ vài tiếng thôi là được. -Vâng được rồi, bây giờ tôi qua đây- Tôi gật đầu đồng ý. Cúp máy điện thoại, tôi nhắn tin cho Phong báo tối nay không đến được, nỗi áy náy dâng lên đầy trong ngực. Cô giúp việc đã nhắn cho tôi chỗ cô hay giấu chìa khóa dự phòng, nên tôi dễ dàng tìm được. Tôi mở cửa bước vào nhà, căn nhà tối om om. Tôi sờ soạng bật công tắc đèn, rồi hốt hoảng khi nhìn thấy Quang đang nằm xộc xệch trên ghế sô pha. Tôi bước lại gần, đặt tay lên trán anh. Cảm giác nóng rẫy xộc thẳng vào lòng bàn tay, tôi nhìn Quang, nhìn đôi môi khô nứt của anh chợt thấy xót xa. Tôi rót nước, rồi khẽ đánh thức Quang dậy. Anh he hé mắt, nhìn thấy tôi liền cất giọng trầm đục đầy mỏi mệt – Sao …cậu lại ở đây? Tôi không trả lời, chỉ nâng Quang dậy rồi ghé cốc nước sát miệng cho anh bảo Quang – Chờ một chút nhé, tớ nấu cho cậu bát cháo giải cảm. Cậu ăn rồi uống thuốc đi. Dứt lời, tôi đỡ Quang nằm xuống, rồi đi vào phòng tắm dấp ướt khăn mang ra đắp lên trán cho Quang. Vừa định đứng dậy, Quang đã cầm tay tôi kéo lại, đôi mắt sáng lên khi nhìn tôi – Cậu vẫn còn quan tâm tới tớ đúng không? Tôi gỡ tay Quang ra, nhẹ nhàng – Cậu nghỉ đi, tớ xuống bếp nấu cháo cho cậu. Cô giúp việc đang trên đường lên đây, tầm mười giờ cô ấy tới. Cậu ăn cháo xong, uống thuốc rồi ngủ một giấc là đỡ. Quang nghe lời tôi, nằm xuống ghế, trên môi nở nụ cười mãn nguyện. Còn tôi, bước vào bếp, nấu vội bát cháo tía tô giải cảm. Nấu xong, tôi bưng cháo lại gần Quang, bóc thêm ít thuốc hạ sốt và cảm cúm để sẵn bên bảo Quang – Cậu ăn đi, còn uống thuốc. Để lâu bệnh ngấm vào người là mệt lắm đấy! Quang bưng bát cháo lên, vừa ăn vừa nhìn tôi cười. Chợt Quang hỏi tôi – Cậu …sẽ không bỏ đi bây giờ chứ? Tôi hơi sững lại, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh của Phong. Tôi quay lại nhìn Quang, trong ánh mắt của anh pha trộn sự chờ mong xen lẫn cả sự sợ hãi mơ hồ khiến tôi nghẹn lại. Tôi lắc đầu bảo Quang – Cậu ngủ đi, tớ sẽ ở đây. Khi nào cô giúp việc của cậu lên đến đây, tớ mới về. Dù sao, cậu đang ốm thế này cũng không thể ở một mình được. Quang nhìn tôi, đôi môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Anh nằm xuống ghế, khẽ nhắm mắt lại. Tôi thay một lượt khăn ướt đắp trán cho Quang, rồi bưng bát cháo vào bếp rửa sạch. Xong đâu đấy, tôi quay trở ra, ngồi xuống ghế cạnh Quang. Điện thoại trong túi rung lên, dòng tin nhắn của Phong hiện lên trên màn hình điện thoại “Cậu đã sắp xong việc chưa?” “Một lúc nữa. Cậu cứ về nhà đi. Khi nào xong, tớ sẽ qua nhà cậu”- Tôi nhắn tin đáp lại “Uh. Tớ chờ” Tôi cất điện thoại, ngả người dựa lưng vào sang Quang, tôi thấy anh đang nhắm mắt, hơi thở đều đều chắc là đã ngủ. Tôi cũng nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, cơn buồn ngủ kéo đến, rồi tôi chìm dần vào giấc mơ chập chờn. Trong cơn mơ màng, mơ hồ cảm giác thật ấm lướt trên môi nhưng tôi không sao mở nổi mắt. Cho đến tận khi cô giúp việc của Quang đánh thức tôi dậy, tôi mới mở choàng mắt ra. Nhìn sang bên cạnh, Quang vẫn ngủ rất say. Tôi chào cô giúp việc rồi đứng dậy ra về. Dừng lại trước cổng nhà Phong, tôi nhìn lên tầng hai, ánh đèn trong phòng vẫn còn sáng, loáng thoáng nhìn thấy bóng Phong đang ngồi bên bàn làm việc. Tôi rút điện thoại gọi cho Phong – Tớ đang ở cổng nhà cậu. Xuống đi! Rất nhanh, Phong xuất hiện trước mặt. Anh vuốt những giọt nước mưa đang đọng trên mặt tôi rồi chở tôi ra quán cà phê quen thuộc. Đến quán, tôi đặt chiếc bánh lên bàn, thắp nến rồi tặng quà cho Phong. Khi nghe tôi nói, đây là chiếc bánh do tự tay tôi làm, gương mặt Phong bừng sáng. Tôi háo hức bảo Phong – Cậu ăn thử đi. Lần đầu tiên tớ làm bánh đấy! Phong gật đầu, rồi xúc thử một thìa bánh vào miệng. Tôi thấy Phong hơi nhăn mày, nhưng chỉ sau đó Phong cười rất tươi – Ngon lắm! – Vậy tớ cũng thử một miếng!- Tôi cầm thìa định vươn về phía chiếc bánh, Phong đã gạt ra, nháy mắt – Không cho, cái bánh này cậu làm cho tớ, nên chỉ tớ mới được ăn! Phần còn lại tớ mang về, mai ăn tiếp. Ai bảo cậu tặng bánh muộn quá! – Đồ keo kiệt!- Tôi bĩu môi. Phong cất chiếc bánh vào hộp cẩn thận rồi quay sang ướm chiếc áo tôi mua tặng lên người. Sau đó, anh lồng những ngón tay mảnh khảnh vào tay tôi, nụ cười nở rộ trên gương mặt – Cảm ơn cậu. Đây là sinh nhật hạnh phúc nhất tớ từng có! Tôi cũng cười, nghe ấm áp dâng dần lên trong ngực… Bạn vừa lắng nghe phần 2 của truyện ngắn Ngoảnh lại nhìn anh của tác giả Nguyễn Thị Loan. Quang đã tiết lộ lý do trở về là vì vẫn còn tình cảm với Hoài, trong khi đó Hoài vẫn cố gắng tỏ ra thật hạnh phúc khi ở bên Phong. Đó là tình yêu hay chỉ là sự gượng ép? Liệu Quang có cố gắng nắm lấy tay Hoài một lần nữa không? Chúng ta hãy cùng đón nghe phần tiếp theo của truyện ngắn. Blog Radio được công chiếu lúc 21h thứ 6 hàng tuần trên kênh Youtube và phát lúc 0h đêm thứ 6 trên website Hãy nhấn đăng ký và nhận thông báo để không bỏ lỡ những chương trình mới nhất nhé. Đừng quên nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của bạn. Tag ảnh bạn muốn là gì của tớ Hỏi đáp – Tags ảnh bạn muốn là gì của tớ Thế Nào Là Từ Ghép Lớp 6 Cùng Herbalife Bắt Kịp Xu Hướng Sử Dụng Dinh Dưỡng Tế Bào Sự Điện Li Là Gì, Phân Loại Chất Điện Ly Mạnh Và Chất Điện Li Yếu – Hoá 11 Bài 1 Bài 18 Em Ôn Lại Những Gì Đã Học “Sóng Thần” Trong Tiếng Anh Là Gì Định Nghĩa, Ví Dụ Anh Việt Phân Bón Hóa Học Là Gì? Thành Phần Hóa Học Của Phân Bón Và Cách Điều Chế Phân Bón Hóa Học – Hóa 11 Bài 12 Giới Từ Chỉ Thời Gian Prepositions Of Time Tôi là Nguyễn Văn Sỹ có 15 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực thiết kế, thi công đồ nội thất; với niềm đam mê và yêu nghề tôi đã tạo ra những thiết kếtuyệt vời trong phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ, sân vườn… Ngoài ra với khả năng nghiên cứu, tìm tòi học hỏi các kiến thức đời sống xã hội và sự kiện, tôi đã đưa ra những kiến thức bổ ích tại website Hy vọng những kiến thức mà tôi chia sẻ này sẽ giúp ích cho bạn!
đa phần dịp, mình đã từ bỏ vấn đáp phiên bản thân rằng, "Có buộc phải bản thân đang sinh sống và làm việc giả trá vượt không? Mình đã luôn luôn rứa tỏ vẻ như mình là một trong những fan tốt trước mặt mọi sẽ xem Quý Khách mong là gì của tớ Rồi bản thân nỗ lực để làm bằng lòng những người xung quanh với luôn bịt giấu đi đa số xem xét thiệt của bạn dạng thân." Bởi vì chưng sao vậy nhỉ?Bởi vày mình hại, mình sợ rằng rất nhiều bạn sẽ phát hiện ra thực sự rằng tôi chỉ là 1 trong những đứa kỉm cỏi chẳng tài năng cán gì. Sợ phiên bản thân sẽ ảnh hưởng vứt rơi. Sợ cảm xúc bị cô lập 1 mình thân một đám đông bạn. Sợ rằng đối với các người thì sự vĩnh cửu của mình gồm cũng rất được nhưng không có cũng chẳng sao. Cực kỳ mờ nhạt!Hóa ra từ bỏ trước cho tới giờ mình đã luôn là đứa chỉ biết làm ưng ý người khác nhằm được nhận lại vài sự chăm chú, nhằm thỉnh thoảng được nghe vài lời hỏi thăm. Mình hùa theo những người dân không giống kệ xác điều này là đúng hay không nên miễn là mình không hẳn 1 mình, miễn điều cơ mà mọi bạn khinh ghét không hẳn là bản thân, thì sao cũng khá được. Mình đang nghĩ, "Ai cơ mà chẳng ước ao được đều bạn quan tâm lưu ý chứ đọng, có ai lại hy vọng bị vứt rơi xuất xắc bị xa lánh đâu. Thế bắt buộc, phần đa điều nhưng mà bản thân có tác dụng chỉ với phần nhiều điều hết sức thông thường nhưng mà thôi, đúng không nào nào? Ai mà chẳng có tác dụng điều đó." Vâng, tôi đã nghĩ những điều đó kia. Dù là đôi lúc bản thân nói dối, mình giả vờ tốt tỏ vẻ như bạn dạng thân cũng có thể có hứng thú với mọi gì mà lại hồ hết fan sẽ nói tuyệt quyên tâm. Giả cỗ lắng tai, giả bộ tán thành với đa số gì người khác nói và làm, hầu hết điều này có vẻ đang trở thành kinh nghiệm của mình mất rồi. Bởi bản thân không thích bị fan khác căm ghét cũng không thích trở đề xuất mờ nphân tử trong mắt những fan. Mình biết, mình trái và đúng là một đứa chán ghét mà đang xem Bạn muốn là gì của tớBạn đang xem Ảnh bạn muốn là gì của tớCre PinterestThật ra, mình vẫn muốn được sinh sống thật cùng với nhỏ fan của bản thân lắm. Không nên lúc nào thì cũng yêu cầu trầm trồ như là 1 trong đứa thân mật và gần gũi hiểu cthị trấn tuyệt buộc phải nỗ lực để triển khai ưng ý người không giống. Không mong muốn biến bạn dạng thân đổi thay một một số loại fan mà người nào cũng rất có thể đến nhằm trút bỏ thai chổ chính giữa sự nhưng mà số đông thời điểm niềm phần khởi thì lại hoàn toàn bị ngó lơ. Thế dẫu vậy, bản thân còn chả biết bé bạn thiệt của bản thân mình là như thế nào nữa là, vậy thì làm sao mình hoàn toàn có thể sinh sống thiệt với nó đây? Mình cũng hi vọng bạn dạng thân cũng đều có một điều gì này mà mình thiệt sự đắm say, cũng thật sự muốn được hết bản thân vì một điều gì đấy. Mình sẽ thật sự mong muốn như thế đấy mà lại bởi vì chưa biết nó là đồ vật gi bắt buộc do đó mình cũng chẳng muốn làm cái gi không còn. Có buộc phải mình đáng ngán lắm không? Bản thân mình cũng thấy vậy đấy. So cùng với bài toán đối lập thẳng với nội tâm của chính mình thì bản thân lại lựa chọn Việc ngụy trang và lừa dối chính mình để a tòng theo những người không biết, nếu như được sống thật cùng với bạn dạng thân thì quả thật tuyệt đối biết bao. Nhưng, "Liệu tất cả bao nhiêu fan đọc được bé người thật của tôi và đích thực mếm mộ bé tín đồ kia chứ? Không yêu cầu rất nhiều fan rất nhiều yêu mếm vẻ bề ngoài đó sao? Mọi tín đồ ai mà chẳng yêu thích được tín đồ không giống khen ngợi, mê thích được fan không giống quyên tâm âu yếm. Vậy họ gồm mê say tôi không giả dụ tôi là một người không ưa thích tiếp xúc cũng chẳng ý muốn bộc bạch cảm xúc? Họ đã ham mê tôi chứ đọng giả dụ tôi chỉ thích hợp sinh sống một mình, khi mà lại tôi có những sở thích hoàn toàn khác xa cùng với họ? Họ gồm vì vậy nhưng mà nói tôi lập dị xuất xắc quái đản không?"Xem thêm V0 Là Gì Trong Tiếng Anh Là Gì, V0 Trong Tiếng Anh Là GìCre Pinterest Mình biết, bản thân nhằm bản thân nhờ vào vào tín đồ khác quá nhiều. Mình chỉ mong muốn nhận ra sự công nhận từ người không giống, hy vọng được gần như tín đồ chú ý cho, muốn được bằng lòng sự vĩnh cửu của bản thân. Và để nhận thấy phần đông máy kia mình đã đánh thiếu tính bao gồm bé tín đồ mình, bản thân lừa dối tín đồ khác cùng cũng từ bỏ lừa dối thiết yếu bản thân. Mình đã nghĩ rằng chỉ việc làm cho hầu như điều đó thì hầu hết bạn đang mê say mình, đang muốn làm bạn cùng với bản thân tuy nhiên thực sự thì có mấy ai coi bản thân là bạn phía trên, tốt bọn họ thấy tôi chỉ giống hệt như một tên ncội đuổi theo người khác chỉ và để được ban Tặng vài lời khen thưởng? Hay bản thân vượt tội nghiệp vượt đáng thương đề xuất làm bạn cùng với mình chỉ là do thương hại?Mình băn khoăn nữa. Nhưng từ bây giờ trên đây, bản thân thật sự mong muốn sống là bao gồm mình, chẳng ao ước bận tâm câu hỏi tín đồ khác bao gồm bằng lòng bản thân hay là không, tốt họ suy nghĩ gì về mình nữa. Mình chán ngấy cùng với việc vờ vịt kia rồi. Hết giả vờ là mình tuyệt vời lại giả vờ là mình giỏi đẹp mắt. Thật sự, mệt mỏi thừa rồi! Bây giờ đồng hồ nắm bởi vì buộc phải ngụy trang nhằm a tòng theo fan khác bản thân chấp nhận bài toán sống một mình. Mình tin tưởng rằng nếu một ai kia thiệt sự quan tâm đến bản thân bọn họ sẽ không còn vày phần đa thiếu hụt sót của bản thân mà lại bỏ rơi bản thân, bọn họ vẫn đồng ý nhỏ bạn thật của bản thân mình vâng, cùng nó thì không hoàn hảo và tuyệt vời nhất chút nào cả, nhưng lại như thế mới là mình, không hẳn sao? Mình mong tìm thấy niềm say mê, sở thích của bạn dạng thân. Muốn phát âm rộng về bạn dạng thân cũng như yêu thương thơm thêm chính mình. Mình không thích bận tâm vô số về bài toán fan khác tất cả phù hợp mình hay là không nữa, do giờ đây bản thân đang yêu thương tmùi hương bản thân với sống đúng với con tín đồ mình.
Nghe gì? - Chẳng ai có thể yêu mãi một người không yêu mình. Trong tình yêu không có ai đúng ai sai, chỉ có yêu hay không yêu và cậu không chọn tớ. Vậy tớ dừng lại ở đây cậu nhé. Tớ sẽ không đi theo sau cậu nữa, tớ sẽ chờ cậu ở phía trước. Có duyên chúng ta sẽ gặp lại, nếu không thì chúng ta mãi chỉ là hai đường thẳng song đang xem Bạn muốn là gì của tớGửi cô nàng Kim Ngưu tớ quen nhau cũng đã lâu rồi cậu nhỉ, gần hai năm rồi. Và cũng ngần ấy thời gian tớ yêu đơn phương cậu. Cậu biết tớ có tình cảm với cậu nhưng ngày càng lạnh nhạt với hôm nay tớ quyết định dừng lại ở đây. Tớ cũng không biết về sau tớ có hối hận vì quyết định của ngày hôm nay hay không nhưng dừng lại ở đây sẽ tốt cho cả hai cậu nhỉ?Cậu à, yêu cậu tớ cũng đã cố gắng rất nhiều. Tớ thay đổi cái tính nóng nảy của mình đi hòa đồng với mọi người, mở lòng mình nhiều hơn. Và tớ biết yêu đơn phương một người con gái là như thế nào. Xa cậu tớ nhớ cậu nhiều lắm nhưng không thể làm gì khác hơn được vì tớ là bộ đội mà đâu phải muốn cái gì là thêm Xem Tử Vi Trang Chủ - Kênh Tử Vi Trang ChủNhớ cậu tớ chỉ biết lặng lẽ vào trang cá nhân của cậu dõi theo cậu nó như một thói quen của tớ vậy. Mỗi khi cầm điện thoại lên lại xem cậu có online nói chuyện đâu nhưng thấy nick cậu sáng tớ thây vui vì biết cậu vẫn ổn rồi lặng lẽ offline. Tớ chỉ biết lặng lẽ dõi theo cậu vậy thôi, vì tớ biết nói nhớ thương cậu quá nhiều rồi nói nữa liệu có tốt vì vậy nên tớ chọn im lặng. Sự im lặng nó vượt lên trên tất cả cậu yêu cậu nhiều vậy vì tớ nghĩ yêu chân thành sẽ được đáp lại bằng sự chân thành nhưng có lẽ tớ sai rồi. Cuối cùng tổn thương nhất lại vẫn là bao giờ cậu đặt vì trí của cậu vào tớ chưa. Chắc chưa bao giờ phải không? Nên cậu đâu có hiểu cảm giác yêu đơn phương một người là như thế nào. Cậu có hiểu cảm giác chờ đợi một người đáp lại tình cảm của mình mệt mỏi như thế nào không? Chẳng ai có thể yêu mãi một người không yêu mình. Chờ đợi thật sự mệt mỏi lắm, để rồi tớ nhận ra mình chẳng là gì trong trái tim cậu. Trong tình yêu không có ai đúng ai sai, chỉ có yêu hay không yêu và cậu không chọn thêm Bé Học Toán - Cộng Trừ Trong Phạm Vi 10, Toán Lớp 1 Cộng, Trừ Trong Phạm Vi 10Vậy tớ dừng lại ở đây cậu nhé. Cảm ơn cậu đã cho tớ biết yêu đơn phương một người là như thế nào. Tớ không trách cậu, vì cậu có những lý lẽ của riêng mình. Tớ sẽ không đi theo sau cậu nữa, tớ sẽ chờ cậu ở phía trước. Có duyên chúng ta sẽ gặp lại, nếu không thì chúng ta mãi chỉ là hai đường thẳng song song. Rồi sẽ có một người con gái cần tớ và yêu tớ một cách đúng cùng, tớ muốn hỏi cậu một cậu mà chưa bao giờ tớ dám CẬU, TỚ LÀ GÌ?Nguyễn Anh TuấnĐể những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Bạn đừng quên địa chỉ email
cậu muốn là gì của tớ