Tour du lịch mùa Thu; Tour du lịch mùa lúa chín; Tour du lịch mùa hoa Tam Giác Mạch; Tour bay Vietnam Airlines; Tour khám phá mùa hoa; Tour du lịch Hành Hương; Tour Noel - Tết Dương Lịch; Tour du lịch Tết Nguyên Đán; Tour du lịch lễ 30/4 -1/5; Tour pháo hoa Đà Nẵng; Tour Xe Giá Sốc Một thùng thư treo sần sùi vết đạn. Như người lính không nghĩ mình dũng cảm. Vẫn trầm tư những chuyến thư đi. Nhớ cô bé ngày xưa. Thường gửi những bức thư dài mực tím. Bây giờ nơi sơ tán. Có còn gửi đi những lá thư xa? Mùa thu về. Hồng mấy độ ra hoa Mùa Thu Lá Bay, Miko Lan Trinh Tải download 320 nhạc chờ Mua Thu La Bay,Miko Lan Trinh. Tìm kiếm. Kết quả gợi ý Nhạc Hoa Lời Việt. Thể loại: Việt Nam, V-Pop. Thích 0. Thêm vào Tải nhạc MP3 Phản hồi Chia s Là nữ ca sĩ nổi lên với trào lưu hát nhạc Hoa lời Việt tại Mỹ, ca sĩ Kim Anh được khán giả yêu thích qua bài hát "Mùa thu lá bay" từ bộ phim cùng tên nổi tiếng với đôi tài tử Chân Trân - Đặng Quang Vinh. Sau đó, bà còn nổi tiếng với ca khúc "Sầu lẻ bóng". Mùa thu, cốm đầu mùa dịu ngọt. Trên cao, hoa sữa hương ngạt ngào. Hồ Tây chiều hôm nay, nỗi nhớ ai những tháng ngày xưa ấy. Mưa Ngâu rơi, rơi trên mặt hồ . Gió heo may tím ngát mong chờ . Tà áo trắng, tóc em bay trong chiều mùa thu. Ôi mùa thu, mùa thu Hà Nội, Trời thanh trong chẳng đâu thanh hơn thế. Và lá bay trong chiều thu, lá bay ven hồ Tây, Giọng hát 'mùa thu lá bay' tái ngộ khán giả Ca sĩ hải ngoại Kim Anh, nổi tiếng với bản tình ca nhạc Hoa lời Việt "Mùa thu lá bay", sau nhiều năm xa cách sẽ gặp gỡ người hâm mộ trong nước ở phòng trà Văn Nghệ, TP HCM. 千言萬語..Mùa Thu Lá Bay. (Nhạc & Lời Tiếng Hoa). (By: CoBacKy 11-6-2013) 38,790 views Nov 6, 2013 57 Dislike Share Save CoBacKy63 394 subscribers Mùa thu lá bay anh đã LsoY. "Sau tai nạn nghiệt ngã đó, tôi bị đứt lưỡi phải nối chằng chịt, riêng đầu khâu 285 mũi, còn tổng cộng trên cơ thể khâu gần 600 mũi", ca sĩ Kim Anh. Gặp nữ ca sĩ Kim Anh - người được ca ngợi đã hát rất thành công ca khúc "Mùa thu lá bay" tại Hà Nội, vóc dáng nhỏ thó với gương mặt bị chút biến dạng vì một tai nạn cùng giọng nói không được tròn vành rõ chữ khiến người đối diện ái ngại. Nhưng lòng tôi chợt mềm lại khi những câu chuyện về số phận nghiệt ngã được người đàn bà trải qua hai đời chồng sẻ chia... Nỗi ân hận khi không ở bên cha lúc ông qua đời Kim Anh bảo 16 tuổi chị rời xa gia đình sang Mỹ theo diện du học. Ba chị - một người gốc Hoa không nói giỏi tiếng Việt đã trở nên lặng lẽ rất nhiều ngày sau đó với một nỗi buồn sâu kín được giấu vào trong bởi Kim Anh vốn được yêu chiều, hay nhõng nhẽo lại quá bé bỏng để có thể một mình ở nơi xứ người. "Tôi vẫn nhớ ngày chia tay tôi đi học, ba nói Ba không thích đâu nhưng phải cắn lòng thôi" - ca sĩ Kim Anh kể. Vì cuộc sống, Kim Anh quyết định kết hôn sớm khi chưa tốt nghiệp phổ thông. Kim Anh thẳng thắn chia sẻ "Cuộc hôn nhân đầu tiên của tôi không vì tình yêu mà đơn giản vì tôi cần người bảo lãnh để ở lại. Người đàn ông gốc Mỹ hơn 10 tuổi thấy tôi khi đó còn trẻ quá cũng không muốn cưới đâu. Nhưng một năm sau kể từ ngày chúng tôi gặp nhau, khi đứa con trai ra đời thì thực sự hai cuộc đời đã được ghép lại". Ca sĩ Kim Anh khi còn trẻ. Khoảng cách về địa lý xa xôi, thời đó lại không có điện thoại nên mỗi khi nhớ con, bố ca sĩ Kim Anh vài tuần lại nhờ người cháu điện tín hỏi thăm. Có không ít lần ông đề nghị con gái "Ba má rất nhớ giọng hát của con. Máy cassette con để lại Việt Nam cũng sắp hỏng rồi. Nghe nói cháu ngoại ngoan lắm. Con cho nó nói vài câu hay con hát cho ba má nghe một vài câu nhạc Hoa được không?''. Kim Anh đọc những dòng điện tín ngắn ngủi ấy mà ứa nước mắt thương ba. Một dịp, tình cờ đi làm phiên dịch tiếng Việt cho những ban nhạc người Việt sang Mỹ biểu diễn ở nhà hàng của người Hoa, Kim Anh nghêu ngao hát chơi một vài bài. Không ngờ, những người trong ban nhạc thích thú với giọng hát của Kim Anh và khuyến khích cô theo sự nghiệp ca hát. Kim Anh trở thành ca sĩ chính của nhà hàng nhờ sự động viên của bạn bè. Ở đây, cô thường hát nhạc tiếng Anh và tiếng Hoa. Clip Ca sĩ Kim Anh hát "Mùa thu lá bay" Với Mùa thu lá bay định mệnh, Kim Anh nói rằng được một nhạc công của ban nhạc Mây Trắng ban nhạc trước 1975 mang đến cho vì thấy lời hay. Lúc đó, vì không rành tiếng Hoa nên Kim Anh phải phiên âm ca khúc bằng tiếng Việt, tiếng Mỹ. Lời bạt được ca sĩ Khánh Ly viết thành văn xuôi. Kim Anh hăm hở tập. Cô muốn gửi bài hát bằng tiếng Hoa về cho ba. Hẳn ông sẽ vui lắm khi thấy con gái mình đã thành ca sĩ. Nhưng ước nguyện của Kim Anh đã không thành sự thật bởi khi bài hát được thu âm và gửi về quê nhà thì ba cô đã mất được ba ngày. Có một điều kỳ lạ là khi mất mắt ông không chịu nhắm lại. Có lẽ, ông chờ gặp con gái yêu. "Tôi được người thân kể lại khi cuốn băng được bật lên, ngay sau câu hát của tôi Mùa thu lá bay anh đã đi rồi nguyên văn lời hát bằng tiếng Hoa thì giọt lệ từ khóe mắt của ba chảy ra rồi hai mắt từ từ nhắm lại.... Tôi không chứng kiến hiện tượng đặc biệt này và nếu nó có thật thì rất khó lý giải nhưng có lẽ cũng từ ca khúc định mệnh này, tiếng hát của tôi được nhiều người biết đến hơn" - Kim Anh bùi ngùi nhớ lại. Sau tai nạn kinh hoàng là ma túy Kim Anh nói cuộc đời mình có những giai đoạn tưởng như chết đi và không thể sống hay gượng lại được. Đó là thời điểm khi cô và người chồng đầu chia tay. Chồng nhận nuôi con để Kim Anh được đi hát như ước nguyện của mình. Nhưng định mệnh bất ngờ ập đến khi sau một buổi diễn, trên chuyến xe trở về nhà chỉ có cô và người lái xe, bão tuyết đã khiến cho chiếc xe bị lật nhào. Ca sĩ Kim Anh. "Sau tái nạn nghiệt ngã đó, tôi bị đứt lưỡi phải nối chằng chịt, riêng đầu khâu 285 mũi, còn tổng cộng trên cơ thể khâu gần 600 mũi. Riêng lưng và chân tôi phải phẫu thuật đục và khoan để bỏ bạch kim vào. Tôi phải tiếp tới 87% máu của người khác cho. Những tháng ngày nằm viện chẳng ai tin tôi có thể sống sót trở lại. Với thương tích nặng như vậy trên cơ thể, nhiều người nghĩ nếu tôi có thể sống cũng sẽ bị thần kinh hoặc chí ít cũng phải ngồi xe lăn vĩnh viễn và chẳng thể hát được. Nhưng cuộc đời đôi khi tưởng như mất hết hy vọng lại có những điều thần kỳ đến như một phép màu và không gì lý giải được. Gần một năm ngồi xe lăn, phải tiêm rất nhiều thuốc giảm đau, tôi vẫn có thể hát được... Lạ ở chỗ không hề bị mất trí nhớ như nhiều người lo sợ. Nhưng số phận trớ trêu tôi khi đã đi qua cái chết một cách kỳ diệu cũng là lúc tôi biết mình phải đối diện với khó khăn khủng khiếp đó là nghiện ma túy" - Kim Anh nhớ lại. Ca sĩ nổi tiếng với ca khúc 'Mùa thu lá bay' kể lại rằng, người bác sĩ riêng cùng một luật sư đã ra một điều kiện "đến chết cũng không được nói tên" thì họ sẽ cứu giúp. Bởi nếu cứ đau mà dùng morphine chích vào người lâu rồi cũng sẽ chết. "Ông bác sĩ và luật sư đã kê cho tôi dùng một loại thuốc kiểu như ma túy để sử dụng, giúp tôi quên đi những cơn đau đớn, giúp xương không bị mục và phân hủy. Ông ấy đã cứu sinh mạng tôi, nhưng đó cũng chính là lý do để tôi bị rơi vào cảnh bị nghiện ngập" - Kim Anh trải lòng. Từ trái qua Ca sĩ Kim Anh, ca sĩ Quang Thành và danh ca Khánh Ly. Chưa hết, vài năm sau khi thấy thấy da mặt vàng một cách kỳ lạ, Kim Anh đi xét nghiệm, bác sĩ nói cô bị ung thư gan và phải mổ. Quá hoảng loạn và sợ sệt, cô trốn viện và đóng cửa giam mình trong nhà một tuần lấy rượu giải sầu và tự dằn vặt bản thân sao lại khốn khổ đến thế. Và rồi Kim Anh bị ngất đi lúc nào không hay và chỉ biết rằng khi tỉnh dậy mình đã được đưa vào bệnh viện. Khi biết Kim Anh gặp tai nạn, bị nghiện, bệnh tật, chồng cũ lúc đó đã có vợ mới nhưng vẫn liên lạc và hỏi thăm. Chính ông khuyên Kim Anh hãy tìm một người nào đó để chăm sóc. Nhưng nữ ca sĩ chỉ có một mong mỏi được gặp con trai nhiều hơn. Nhưng vì vợ mới của chồng cũ ngăn cản nên Kim Anh đã phải nhờ đến luật sư. Rồi phiên toà xử nuôi con cũng diễn ra đúng như Kim Anh mong đợi. Tuy nhiên khi ra tòa lại nhận được kết luận Sức khỏe yếu không thể nuôi con, chỉ có một ân huệ là Kim Anh thỉnh thoảng được gặp con cho đến khi nào khỏi bệnh hẳn. Kim Anh bảo chính vì lý do sức khỏe không đủ để giành quyền nuôi con nên quyết tâm sẽ đi cai nghiện. Và trên hành trình từ Mỹ sang Pháp với quyết tâm cai nghiện, Kim Anh đã gặp người đàn ông thứ hai của đời mình. Trong cái đêm định mệnh khi tuyết rơi trắng trời, Kim Anh đã ngã vào vòng tay một diễn viên kịch người Pháp với sự yếu mềm của một người đàn bà bị số phận vùi dập. Và cuộc đời ca sĩ Kim Anh lại bắt đầu chìm nổi với những ghen tuông, hờn giận, âu lo. Những con sóng định mệnh với bao thác ghềnh trước mặt của đời sống lại nhăm nhe nhấn chìm Kim Anh... Bài 2 Hành trình cai nghiện của Kim Anh và đêm ái ân định mệnh Bài và ảnh Sơn Hà 1. [G] Một ngày sống bên em sẽ muôn [Bm] đời [Em] Dẫu cho mưa rơi đá mòn tháng [Bm] năm [G] Lạy trời được yêu mãi nhau [F] người ơi [D] [G] Đừng mang trái [D7] ngang chia lìa lứa [G] đôi [B7] ĐK Thế gian [Em] ơi sao nhiều cay đắng Tình vẫn đắm [Am] say, người [D7] cũng xa ta [G] rồi Ngồi ôm [Bm] vết thương lòng đớn đau Nghe tình [A7] rên siết trong đêm [D7] sầu 2. [G] Mùa thu lá bay em đã đi [Bm] rồi [Em] Vỡ tan ôi bao giấc mộng lứa [Bm] đôi [G] Giờ đành lìa xa thế nhân sầu [F] đau [D] [G] Hẹn em kiếp [D7] sau ta nhìn thấy [G] nhau - 1. [G] Bu zhidao wei liao shen [Bm] me [Em] You chou ta wei rao zhuo [Bm] wo [G] Wo meitian dou zai qi [F] dao [D] [G] Kuai gan zou [D7] ai dedi ji [G] mo [B7] Chorus Na tian [Em] qi ni dui wo shuo Yong [Am] yuan dedi [D7] ai zhuo [G] wo Qian [Bm] yan he wan yu Sui fu [A7] yun lue [D7] guo 2. [G] Bu zhidao wei liao shen [Bm] me [Em] You chou ta wei rao zhuo [Bm] wo [G] Wo meitian dou zai qi [F] dao [D7] [G] Kuai gan zou [D7] ai dedi ji [G] mo 1 QUỲNH DAO MÙA THU LÁ BAY 彩雲飛 typesetting by LATEXQUỲNH DAO MÙA THU LÁ BAY Dịch thuật Liêu Quốc NhĩChương 1 Một buổi chiều mùa đông tại thị xã Đài Bắc. Mẫn Vân Lâu thẫn thờ lê bước. Mưa rơi trên mái tóc, trên mặt, trên áo, thấm qua làn vải tê buốt thịt da. Những bước chân hoang bất định, chàng không muốn nghĩ đến bất cứ một cái gì! Những vũng nước dưới chân, những chiếc xe phóng vút qua, tiếng còi, tiếng người chửi rửa... Mặc, đầu óc chảng bây giờ là một khoảng trống tối mò! Gió rít bên tai, ánh đèn màu chói chang trước mắt... Tất cả đều vô nghĩa trước một bóng dáng, một tiếng gọi buồn buồn Hàn Ni và tiếng dương cầm không bao giờ dứt... Đôi tay thon gầy trắng xanh khẽ nhấn phím đàn, âm thanh trong sáng nhẹ nhàng, nhạc khúc \"Người Thợ Rèn\" của Handel. \"U Mặc Khúc\" của Tchaikovsky, \"Người Thiếu Nữ Tóc Nâu” của Debussy, và \"Bi Khúc\" của Mozart... Những âm thanh lúc vội vã, lúc trầm buồn, khi mơ mộng, như khuôn mặt của Hàn Ni, như tiếng hát, như những lời thì thầm tình tự Hàn Ni, Hàn Ni! Những âm thanh hỗn độn, những tiếng gọi mời, những lời thương nhớ chất ngất Hàn Ni! fi Mẫn Vân Lâu cắn môi, bao âm thanh hỗn độn như xoắn lấy óc chàng, Hàn Ni! Hàn Ni! Vân Lâu đụng vào một người khách qua đường. Lập tức có tiếng hét bên tai chàng - Có say chưa mà đi đứng chẳng trông thấy ai hết vậy! Đúng, Vân Lâu có uống rượu thật, nhưng chàng thấy mình 56 CHƯƠNG 1. đâu có saỵ Ta chưa say mà, hình bóng của Hàn Ni vẫn ngời ngời trong trí ta mà! Hàn Ni, Hàn Ni, Hàn Ni em! Vân Lâu loạng choạng bước, chàng không còn thiết đến gì ngoài tiếng gọi tuyệt vọng như vang bên tai. Hàn Ni! Hàn Ni! Hai ngọn đèn thật sáng, rồi có tiếng xe thắng gấp. Vân Lâu ngỡ ngàng đứng lại, nhìn vào xe, tên tài xế này lải nhải cái gì thế? Mặc, ta không cần nghe, không cần biết, vì đầu óc chàng ngập đầy bóng dáng Hàn Ni và tiếng đàn... Hình như có đám người bu quanh, có người giữ lấy chàng. - Hắn say mèm rồi, đưa hắn đến bót đi! A, họ định làm gì thế? Vân Lâu vùng vẫy cố thoát ra. Chàng đẩy đám đông sang một bên, rồi cắm đầu cắm cổ chạy, mặc cho tiếng hét phía sau đuổi tới - Bắt lấy hắn! Bắt thằng say rượu lại đi! Có những bước chân dồn dập đuổi theo, Vân Lâu chạy bán sống bán chết. Có tiếng còi xe cảnh sát, tiếng còi inh ỏi, tiếng người... Tất cả như một bản nhạc đại hợp tấu với những nhịp trống dồn dập. Đúng rồi đây là khúc nhạc cuồng nhiệt của Hung Gia Lợi. Những ngón tay lướt nhẹ trên phím ngà! Vân Lâu vẫn chạy, chàng có cảm tưởng như mình đang đuổi theo khúc nhạc. Đột nhiên, một bức tường chắn ngang trước mắt, Vân Lâu tối sầm mặt mũi. Như chiếc bóng xì hơi chàng ngã nhào xuống. Mặt chàng úp xuống mặt đất lạnh!... Mưa vẫn rơi nhưng lòng Vân Lâu có những ánh lửa cháy sáng không bao giờ bị dập tắt. Chàng mở mắt ra, đất đen và ẩm kề bên môi, ánh đèn màu phản chiếu trên giòng nước lấp lánh! Đẹp tuyệt, Vân Lâu hé miệng ra với nụ hôn đầm ấm. - Hàn Ni em! Hàn Ni. Nhưng Hàn Ni bây giờ ở đâu? Hình như... Đầu chàng đau như búa bổ. Vân Lâu cố gắng đứng lên, tựa người vào tường. Rồi chàng thảng thốt gọi lớn - Hàn Ni!Chương 2 Mùa hè năm dân quốc thứ 52 1963. Sau khi được khám xét hành lý, hoàn tất thủ tục nhập cảnh, Mẫn Vân Lâu bước ra hàng rào kiểm soát, theo chuyến xe chở hành lý tới phi trường. Đám người đưa tiễn nhau đứng chật cả lối đi trong phòng đợi. Đưa mắt nhìn quanh, chàng vẫn không tìm thấy một khuôn mặt quen thuộc. Ngơ ngác giữa khung cảnh xa lạ, Lâu nghĩ đến một tiếng đồng hồ trước đây nơi phi trường Khải Đức Hương Cảng bao nhiêu bạn bè quyến thuộc vây quanh. Khuôn mặt mếu máo của mẹ với những giọt lệ xa con và bao lời cha dặn dò. Chàng còn như nghe rõ giọng nói của cha ban nãy - Làm gì kỳ vậy? Con nó sang Đài Loan học, chớ có gì đâu mà khóc? Hè nó về. Nếu bà muốn chỉ cần một tiếng đồng hồ là sẽ gặp mặt con ngaỵ Hừ! làm như con nó lên cung trăng không bằng. Mẹ vừa mếu máo nói - Em biết, em biết! Nhưng con cái sống gần gũi bên mình luôn trong hai mươi năm, lần đầu tiên xa gia đình em không lo sao được? - Con cái lớn phải xa nhà mới nên người, không lẽ bà định nhốt nó suốt ngày trong nhà sao? - Em biết! Nhưng em không nén nổi xúc động. - Bà quả thật một là người đàn bà á Đông, chỉ có nước mắt, 78 CHƯƠNG 2. lúc nào cũng thấy nước mắt. Lâu đứng một bên, chàng thấy tay chân thừa thãi, bối rối không biết phải làm sao. Trong khi đó Vân Nhi, cô em gái của chàng đứng bên trêu - Sang bên ấy anh nhớ lo giấy nhập nội cho em để năm sau em đưa chị Mỹ Tuyên qua nhé. Mỹ Tuyên, người con gái xinh xắn, nụ cười lúc nào cũng nở trên môi. Nàng đến tiễn mà không một lời chúc tụng. Lâu không hiểu tại sao ở gần bên nhau suốt hai năm trời mà chẳng có một tình cảm đặc biệt nào nảy sinh. Hôm nay, chàng chỉ thấy có một sự xúc động nhỏ trước giờ chia tay như giữa hai người bạn sơ giao. - Nhớ viết thư về cho nhà luôn nhé, con phải chăm học và phải giữ lễ độ với gia đình bác Dương, đừng để người ta coi thường mình. Trước lời dặn dò cẩn thận của cha, Lâu thấy khó chịu vì chàng đâu phải là thằng bé lên ba! Nước mắt của mẹ, lời dặn dò của cha, tất cả khiến cho Lâu bồi hồi pha lẫn ngượng nghịu. Lên ngồi phi cơ rồi chàng mới thở ra nhẹ nhõm. Bây giờ đứng dưới cái nắng chói chang của buổi chiều tháng chín, thành phố Đài Bắc nóng như lửa. Tựa lưng vào cổng phi trường, chàng lấy bức thư của cha để tìm địa chỉ của bác Dương. Đường Nhân ái? Đường Nhân ái ở nơi nào? Không rõ gia đình bác Dương có sẵn sàng đón nhận mình không đây chứ? Lâu ngại ngùng. Tuy rằng chàng thừa biết là những chuyến đi Hương Cảng, bác Dương đều thường xuyên ở nhà chàng. Nhưng đấy là những cuộc tạm trú vài ba hôm chứ đâu có như chàng ở trọ đi học, là cả một vấn đề. Thời buổi này đâu phải là thời hoàng kim của tình bằng hữu, nó mong manh như tờ giấy lụa dễ rách. Còn bác gái nữa? Bà ta sẽ đối đãi với chàng ra sao? Xếp phong thư lại, Lâu đứng thẳng lưng. Mặc, đến nơi hậu xét. Vừa định cho va li vào taxi, thì một chiếc xe du lịch màu đen9 từ xa chạy như bay tới. Cửa vừa mở, Lâu đã thấy ngay bác Dương. - Lâu, tôi đến trễ quá phải không, may là cháu chưa đi mất! - Dạ chào bác, cháu không ngờ được bác đến đón thế này! Lâu khẽ cúi đầu, nỗi vui mừng hiện trên nụ cười, chàng có cảm giác của một kẻ may mắn. Dù sao có người đến đón còn hơn là phải lang bang tìm nhà. Bác Dương vồn vã - Không đến đón cháu sao được. Lần đầu tiên đến Đài Bắc, lạ nơi lạ chốn bác sợ cháu lạc đường. À này, cháu mau lớn quá, trông cũng ra vẻ lắm. Vân Lâu cười - Thì bây giờ cháu đã hai mươi tuổi rồi! Tại sao người lớn lúc nào cũng muốn coi kẻ ra sau mình là trẻ con mãi thế? Ông Dương phụ mang hành lý của Lâu lên xe và bảo - Lên xe đi chứ! Vân Lâu quay sang người bạn già của cha - Bác lái xe lấy à? - Ờ, cháu biết lái xe không? Vân Lâu được cơ hội trổ tài, vội khoe - Cháu có cả bằng lái xe quốc tế, bác muốn cháu thử không? - Thôi hôm khác đi, bao giờ cháu rành đường đi nước bước bác sẽ để cháu trổ tài. Vả lại bây giờ sự lưu thông ở thành phố này không được khá mấy, lái không quen dễ gặp tai nạn lắm. Ngồi trên xe, Lâu thích thú nhìn qua khung kính. Xe be, xe ba bánh, xe đạp, xe gắn máy... đủ loại đủ kiểu chạy như mắc cửi. Thế này chả trách Ông Dương không dám đưa xe chàng lái. Phố xá hai bên có lối kiến trúc hoàn toàn khác biệt với Hương Cảng, những ngôi biệt thự xinh xắn nằm dọc bên đường trông thật thoải mái. Ông Dương vừa lái xe vừa đưa mắt dò xét chàng thanh niên ngồi bên cạnh mình. Chiếc trán rộng, đôi mắt to suy tư, nhưng nụ cười vẫn còn trẻ thơ. Ông Mẫn vậy mà vẫn có được thằng con10 CHƯƠNG 2. trai dễ thương thế này! Một thứ tình cảm phức tạp hiện trong tim, đột nhiên ông linh cảm như có một điều bất hạnh đang chực chờ. Cho nó ở trong nhà là tốt hay xấu đây? Đột nhiên Ông Dương nghĩ đến câu nói mà đúng ra phải hỏi Lâu từ đầu - Cha mẹ cháu lúc này ra sao? Mẹ cháu bằng lòng để cháu sống xa gia đình thế này à? Vân Lâu đáp không nghĩ ngợi - Dạ mẹ cháu khóc lu bù chứ đâu có buông cháu đi dễ dàng được! Từ lâu rồi, tình mẹ đã trở thành một sợi giây ràng buộc chàng vào gia đình, nhưng sao mẹ không chịu nghĩ đến việc đó? Lâu lơ đãng tiếp - Sang năm Vân Nhi nó cũng định sang đây! Ông Dương nhìn thẳng con đường trước mặt - Vân Nhi à? Được mà, sang năm cô ấy đến Đài Bắc, bảo cô ấy cứ đến nhà tôi ở đi. Nhà chúng tôi rộng lại ít người. Có tiếng cười nói của các cô các cậu chắc sẽ vui lắm. - Nhưng hình như bác cũng có một chị mà. Đôi mày Ông Dương khẽ chau, vẻ rạng rỡ trên khuôn mặt đã biến mất. - Cháu muốn nói đến Hàn Ni của bác à? Nó... Ông Dương ngập ngừng. Vân Lâu lạ lùng quay sang, vẻ thắc mắc. Ta đã nói gì khiến ông buồn? Ông Dương không nói thêm một tiếng nào cả, như không có gì để nói. Ông nghĩ khách mới đến nhà, không nên để người ta buồn nỗi buồn riêng của mình. Cắn nhẹ môi ông để cho bao nhiêu câu trả lời biến thành tiếng thở dài. Xe quẹo qua khúc quanh, tiến vào con hiểm rộng và thoáng, ngừng trước đôi cánh cổng to sơn màu đỏ. - Đến nhà rồi, cháu vào trước đi, bác cho xe vào nhà xe. Lâu bước xuống, tiếng còi xe kêu vang. Chàng nhìn bức tường cao trước mặt, những cành phù dung vươn mình nhìn ra ngoài tường. Đời sống của gia đình này có vẻ phong lưu Cửa mở, một cô tớ khoảng mười tám, mười chín tuổi ló người ra. Tiếng Ông Dương gọi - Tú Lan, cô mời cậu Lâu vào phòng khách ngồi chơi, rồi ra mở cửa nhà xe cho tôi nhanh lên. - Dạ thưa cậu. Người Đài Loan gọi chủ bằng cậu chứ không bằng ông chủ như ở Hương Cảng. Chàng theo Tú Lan, vựợt qua vườn hoa rộng, hai bên con đường trải sỏi là những cụm hoa hồng. Đằng kia, bên vách tường cao những cành phù dung và trúc mọc xen kẽ, bên trái ngôi nhà hai tầng là một cái ao sen có một cây cầu sơn đỏ bắc ngang. Dương liễu và mộc cần mọc rải rác. Cảnh đẹp như thơ. Lối kiến trúc là một sự tổng hợp giữa đông và tây. Qua khỏi con đường trải đá, Vân Lâu bước vào phòng khách rộng có cửa kính. Ngồi xuống ghế sa lông, Lâu quan sát khắp phòng. Một màu xanh độc nhất được bài trí, từ tấm màn cửa đến vải bọc nệm ghế. Khung cảnh mát dịu và yên lặng một cách hơi khác lạ làm chàng thấy lòng rộn ràng. Người tớ gái đã đi ra từ bao giờ. Cả gian phòng to lớn không một tiếng động, Vân Lâu bị lạc lõng. Trước mặt chàng là cầu thang dẫn lên lầu, bên chân thang bày một chậu kiểng đẹp mà Lâu chẳng rõ tên. Góc đằng kia chiếc đàn dương cầm nằm im, một cái khăn bằng nỉ màu xanh phủ kỹ, trên có một ngọn đèn bàn và một bình hoa cô độc. Bình không phải để cắm hoa mà chỉ để cắm những sợi lông công đủ màu kim tuyến. Đẹp thật! Đẹp lại trang nhã, không khí có vẻ thần tiên, cao quí chứ không trần tục như ở Hương Cảng. Vân Lâu không dám tin rằng chỉ mới có một tiếng đồng hồ mà chàng đã từ một nơi ồn ào đầy tiếng người, đầy xe cộ, thoát đến một vùng đất bình yên thế này. Có tiếng mở cửa, bác Dương bước vào, sau lưng là cô Tú Lan khệ nệ mang hai cái va-li của Lâu. - Cô mang hành lý của cậu Lâu lên phòng mà mấy hôm trước tôi đã bảo sửa soạn sẵn đấy, xong mời mợ xuống ngay nhé!12 CHƯƠNG 2. Vân Lâu vội bước tới đỡ lấy va-li - Để tôi mang cho! Dù Tú Lan là người làm trong nhà, nhưng chàng không nỡ để người con gái làm một việc nặng nề chẳng hợp với khả năng mình. Ông Dương can và nói nửa đùa nửa thật - Thôi, để cô ấy mang lên cho, cháu ngồi nghỉ cho khỏe. Đừng khách sáo quá tôi không bằng lòng đâu nhé! Vân Lâu ngồi xuống, ông Dương tự nhiên đốt điếu thuốc, nhả khói, xong nhìn lên lầu, đôi mày ông khẽ chau lại. Có chuyện gì thế mà sao bà Dương lại chưa xuống? Ông Dương gọi to - Nhã ơi! Trên lầu có tiếng chân bước nhè nhẹ, Vân Lâu ngẩng mặt lên, một người đàn bà đứng tuổi đang bước xuống. Trong chiếc áo dài màu đen, mái tóc búi gọn ra sau, một ít phấn hồng trên má, trông bà thật quí phái. Bất giác Lâu cảm thấy tôn kính bà lạ lùng. Chàng chắc chắn đây là bác Dương gái. Tuy đã được nghe nói tới bà nhiều lần, nhưng Lâu vẫn không làm sao ngờ được bác lại đài các đến thế. Hèn gì căn phòng chẳng lịch sự, trang nhã. Tiếng giới thiệu của Ông Dương - Nhã, em xem, con trai của anh Mẫn, cháu Lâu đây cũng đã lớn nhanh quá nhỉ? Vân Lâu đứng dậy. Tia mắt bà Dương liếc nhanh về phía ông chồng, giọng trách nhẹ - Anh nói nhỏ một tí, nó mới ngủ đấy! Mắt Ông Dương thoáng buồn - Nó lại thấy khó chịu trong người nữa à? - Vâng. Bà Dương đáp xong mới chậm rãi quay sang Vân Lâu với cái nhìn thăm dò. Trên khuôn mặt bà một thoáng lạ lùng ẩn hiện. Vân Lâu ngơ ngác, chuyện gì thế này? Chàng ngập ngừng cúi đầu với một dấu hỏi to trong đầu - Thưa... có phải bác gái không ạ? Bà Dương không để ý đến câu hỏi của Vân Lâu, bà quay sang13 chồng nói - Nó trông cũng bô trai như anh Mẫn lúc còn trẻ, hở anh? Ông Dương ậm ờ, bà Dương lại quay sang Lâu cười thật tươi, đôi mắt sáng thật nồng nàn - Rất sung sướng được nhận cháu ở đây. Cháu Lâu, cháu cứ ở đây như ở nhà, thuở mẹ của cháu còn mang cháu trong người, bà đã cho cháu cho bác làm con nuôi rồi đấy nhé. Bà Dương lại cười, bà quay sang nói với chồng. Anh xem tôi thấy nó còn bô trai hơn anh Mẫn nữa là khác, không như ông bố gàn gàn ương ương. Ông Dương cười theo - Em đừng có phê bình cháu nó mãi như thế. Ngồi, ngồi xuống đi cháu, đừng ngại ngùng gì cả nhé, đàn bà họ thăm hỏi ồn ào như thế đó. Bà Dương nói đùa - Ông định nói xấu tôi đấy à? Ông Dương vội vã chạy - Thôi, được rồi, tôi xin chịu thua. Bà Dương cười, ông Dương cũng cười theo. Lâu vui lây cái vui đầm ấm của gia đình này. Ở nhà chàng, cha mẹ chàng làm gì có cái cảnh thân mật thế này. Cha chàng bao giờ cũng giữ vẻ nghiêm nghị, mẹ thì chỉ biết phục tùng. Một khung cảnh gia đình điển hình của luân lý Trung Hoa cổ hủ. Chồng là ông trời, là vua, là vũ trụ, là biểu tượng quyền uy, Lâu không bao giờ nghe được tiếng cười đùa của cha mẹ. Không khí gia đình lúc nào cũng khô khan, không đầm ấm, không tình cảm như ở đây. Chàng thấy có một chút cảm phục lẫn thân thiện. Vân Lâu bắt đầu thấy thích người đàn bà này, một người đàn bà tế nhị đầy tình cảm, tươi mát như gian phòng này. . . - Thôi được rồi, tôi không dám làm phiền các ông nữa đâu. Anh Dương, anh đưa Lâu lên phòng xem có còn thiếu gì không, để em xuống bếp lo liệu mấy thứ. Cháu mới đến, chúng ta cũng nên chọn thức ăn đặc biệt một chút CHƯƠNG 2. Vân Lâu vội cản ngăn - Thưa bác, xin bác đừng nhọc lòng như vậy. Bác Dương vẫn giữ nụ cười dễ mến - Cháu đừng ngại, thật ra hôm nay bác muốn ăn ngon nhưng không lẽ nói ra kỳ quá, mới lợi dụng danh nghĩa của cháu đấy mà. Ông Dương chen vào - Đừng có ham, thức ăn của nhà Lâu nổi tiếng ở Hương cảng, bà coi chừng đừng múa rìu qua mắt thợ đấy nhé. Bà Dương cười - Nhập gia tùy tục mà. Đến nhà chúng ta, thức ăn bảo ngon là phải ngon chứ đâu thể đem so sánh ở đây với ở nhà được phải không cháu Lâu? - Vâng, vâng. Thức ăn hằng ngày mẹ cháu làm cũng thường thôi. Có lẽ hôm nay cháu sẽ được bữa cơm ngon. - Đó ông có nghe ra chưa? Bà Dương liếc chồng thật bén. Ông Dương cười xòa, nhìn Vân Lâu nói - Tôi không ngờ cháu lại khéo nói như thế. Cha mẹ cháu đâu có như cháu? Cháu giống ai thế? Vân Lâu cười không đáp, bà Dương quay lưng bước xuống bếp. - Thôi, chúng ta đi xem phòng nào! Theo chân Ông Dương. Lâu lên lầu. Chiếc phòng ngủ dành cho chàng tuy nhỏ nhưng thật xinh, bên trong có một bộ ghế mây. Phòng có ba cửa ra vào. Một cửa đưa đến những chiếc phòng bên cạnh, một cửa đưa ra hành lang và một cửa đưa thẳng đến cầu thang, ông Dương nhìn Lâu nói - Mong gian phòng này sẽ hợp ý cháu. Quả thật Vân Lâu rất ưng ý, gian phòng ngập đầy ánh sáng và đầy đủ tiện nghị Cửa sổ được mắc màn màu trắng đục, chiếc bàn viết rộng, trên có ngọn đèn bàn, lịch sách, mực viết đầy đủ. Ông Dương bảo thêm15 - Mấy thứ này đều do bác gái sắm sửa cả đấy. - Cháu không biết phải nói với hai bác thế nào mới phải. Ông Dương khoát tay - Thôi cháu nghỉ đi, bây giờ tôi phải đến sở. Đến bữa cơm tối tôi sẽ bảo cô Lan lên gọi cháu. - Vâng, cảm ơn bác. - Được rồi chiều gặp lại nhé. À quên, phòng tắm ở bên kia hành lang đấy. Ông Dương đưa tay chỉ về phía hành lang, hàng cửa hai bên cho thấy rõ hành lang sâu hút. - Dạ, xin cảm ơn bác. Ông Dương đi xong. Vân Lâu cài cửa phòng lại, chàng ngắm nghía gian phòng lại một lần nữa. Cảm ơn thật nhiều cho sự săn sóc này, nhưng Lâu không biết phải nói thế nào, hình như khoảng cách giữa hai thế hệ quá rộng làm chàng ngại ngùng. Ngồi lên cái ghế xoay, chàng nhìn ra song cửa. Bên ngoài là một hồ sen. Bây giờ là mùa hạ, những đóa hoa sen rộn rã bên bờ lá xanh. Vân Lâu bỏ vào trong, mở va li lấy quà cha mẹ gói tặng gia đình bác Dương. Chàng định lúc ăn cơm tối sẽ mang xuống. Hai món quà cho hai người lớn tuổi, và một cho cô con gái. Dương Hàn Ni! Nhưng cô ấy bây giờ ở đâu? Đúng rồi, hôm nay không phải chủ nhật, có lẽ cô ấy ở nội trú. Cô ta bao nhiêu tuổi nhỉ? tại sao mình lại bận tâm thế, lúc dùng cơm sẽ thấy mặt ngay mà. Sau khi sắp xếp đồ đạc xong, chàng thấy mệt. Cả ngày qua không chợp mắt được một chút. Vân Nhi lại bày trò tiễn đưa rắc rối, rồi mẹ lại dặn đi dò lại cả một đêm, làm sao ngủ được! Cái mệt thấm vào người, Vân Lâu nằm xuống, gối đầu nhìn lên trần nhà nghĩ đến cha mẹ, Vân Nhi, Mỹ Tuyên và đời sống mới sắp đến. Hai vợ chồng bác Dương, có con gái - Hàn Ni, cái tên đẹp thật, không hiểu người có đẹp như cái tên không? Xoay lưng lại, chiếc giường nệm thật êm, mùi thơm vải mới của chăn mền làm chàng dễ chịu, chàng nhắm mắt 3 Tiếng gọi cửa đồm độp làm Vân Lâu giật mình tỉnh giấc. Nắng đã tắt bên ngoài song tự bao giờ, bóng tối che mờ cả phòng. Vân Lâu ngồi ngay người lại, đưa tay dụi mắt, vươn vai, ngáp một cái thật dài, giấc ngủ ngon thật! Bên ngoài tiếng gọi cửa của cô Lan tiếp tục - Cậu Lâu ơi, thức dậy dùng cơm! - Tôi thức rồi đây. Vân Lâu nói xong nhảy xuống giường, đưa tay vuốt mái tóc rối. áo quần nhăn nếp, nhưng giờ này mà còn thay quần áo thì phiền quá, Vân Lâu mở cửa bước nhanh ra ngoài, nhảy vội trên bậc thang khi thấy vợ chồng Ông Dương chờ đợi. Ngồi vào bàn ăn Vân Lâu ngượng ngùng - Cháu ngủ ngon quá quên cả giờ cơm làm hai bác phải đợi... Bà Dương nhìn Lâu với cái nhìn thật dịu dàng - Ngủ ngon không cháu? Nụ cười ngượng ngập như trẻ thơ của Lâu, đôi mắt sáng sau giấc ngủ đầy đủ, thân thể tràn đầy sinh lực, tất cả những điều đó làm bà thấy mến Lâu vô cùng. Lòng bà nhen nhúm một thứ tình mẫu tử dành cho Lâu. Vân Lâu hít một hơi dài, gian phòng đầy mùi thức ăn, chàng thấy đói. Nhìn nhanh quanh bàn, bấy giờ Lâu mới trông thấy một thiếu nữ đang ngồi trên ghế nhìn chàng bình thản. Có lẽ 1718 CHƯƠNG 3. đây là Hàn Ni! Vân Lâu nghĩ. Đứa con gái duy nhất của vợ chồng Ông Dương mà mỗi lần đọc tên lên là lòng thấy mát lạnh. Sực nhớ đến những món quà, không suy nghĩ gì nữa, Vân Lâu quay lưng lại chạy bay lên lầu, tiếng bà Dương đuổi theo - Lâu, cháu đi đâu thế? - Mang quà xuống. Quà của cha con gởi biếu hai bác, con quên để trên phòng. - Gì mà vội thế? Ăn cơm cái đã, thức ăn nguội lạnh cả rồi. Vân Lâu đứng lại, bà Dương quay sang cô gái ngồi cạnh giới thiệu - Nãy giờ quên giới thiệu... Bà Dương chưa nói hết câu thì Vân Lâu đã nhanh mồm - Cháu biết rồi, đây là... Hàn Ni. Không phải sao? Người con gái có đôi mắt đen, đôi môi dầy, chưa hơn hai mươi tuổi thì còn ai vào đây. Nàng không đẹp lắm, nhưng thân hình cân đối, ở lứa tuổi yêu đời, dễ gây lòng thiện cảm. - Trời ơi! Người con gái đột nhiên cười to, nét tinh quái hiện lên mắt. Tôi mà là Hàn Ni à? Bà Dương quay sang thiếu nữ trách yêu - Thôi đừng đùa con, quay lại Vân Lâu, bà giới thiệu. Con bé này không phải là Hàn Ni, nó là cháu gọi tôi bằng dì, tên là Thúy Vi đấy! Quê thật! Vân Lâu nóng cả mặt, khuôn mặt người con gái trông như trêu chọc Lâu, thật quê! Vân Lâu lắp bắp - Xin lỗi cô nhé! Ông Dương giảng hòa - Có gì đâu mà lỗi với phải, ngồi xuống ăn cơm đi, hôm nay bác gái con đích thân xuống bếp đấy. Ăn thử xem sao? Vân Lâu ngồi xuống nhìn quanh. Trên bàn ngoài hai vợ chồng bác Dương và Thúy Vi ra không còn một ai khác. Bưng chén cơm lên, do dự một chút, Vân Lâu hỏi - Còn... còn Hàn Ni đâu bác?19 - Hàn Ni à? Bà Dương có một chút gì không thoải mái, đôi mày chau lại. Nó... nó không được khỏe, nên bác cho mang cơm lên phòng nó rồi. Vân Lâu không hỏi thêm gì nữa, chuyện Hàn Ni xuống hay không xuống dùng cơm chẳng có một liên hệ nào với chàng. Những món ăn trên bàn đang hấp dẫn dạ dày. Chiếc bụng đói cần phải làm việc. Vân Lâu nâng chén lên, vừa ăn vừa khen ngon. Vẻ tự nhiên của chàng khiến bà Dương hài lòng. Bà cảm thấy thật không phí một buổi chiều mệt nhọc nơi nhà bếp. Thúy Vi ngồi cạnh thỉnh thoảng nhìn lên. Không có gì để nói. Bữa cơm tự nhiên và trầm lặng. Bà Dương lên tiếng - Tháng chín mới tựu trường, cháu còn mười mấy hôm rảnh rỗi nên đi chơi để biết thêm xứ Đài Loan này. Lâu muốn đi đâu nào? Hồ Nhật Nguyệt, núi A Lý, xa lộ xuyên tỉnh? Tiếc là bác không rảnh để đưa cháu đi... Vân Lâu vội nói - Cám ơn bác, cháu còn ở Đài Loan bốn năm mà, thiếu gì thời giờ đi thăm viếng. - Hay là để tôi nhờ Thúy Vi đưa cháu đến các vùng lân cận thành phố chơi nhé? gần đây có hồ Bích Đầm, núi Dương Minh, Dã Liễu... Phải rồi còn bờ biển Kim Sơn đẹp lắm. Lâu có biết lội không? Vân Lâu cười - Dạ biết, con bơi cũng khá. Bà Dương quay sang Thúy Vi - Thúy Vi ở thêm mấy hôm nữa để đưa cậu khách của tôi đi chơi được không? Thúy Vi cười thật tươi - Đối với cháu thì không thành vấn đề, chỉ sợ Hàn Ni... Hàn Ni à? Nét cười trên khuôn mặt bà Dương biến thật nhanh, đôi mi chớp nhanh mấy cái, bà tiếp, nhưng giọng nói thấp hẳn xuống. Cháu ở chơi với Hàn Ni cũng được, nó buồn cũng tội. Ông Dương chau mày, sự vui vẻ trên bàn ăn đột nhiên mất20 CHƯƠNG 3. hẳn. Vân Lâu hết nhìn Ông Dương lại sang nhìn bà Dương. sao lạ vậy? Sự hiện diện của ta đã làm xáo trộn trật tự gia đình này à? Do dự một lúc chàng nói - Hai bác đừng quá bận tâm, cháu có thể tự lo liệu được. Ngày mai cháu ra phố một mình cũng được, cháu lớn rồi mà! Sự vui vẻ trên gương mặt bà Dương - Chúng tôi đâu có lo lắng gì đâu, chỉ tại... Thôi được rồi, chuyện ngay mai thì để ngày mai tính. Thúy Vi chen vào - Thật ra thì cháu có thể hướng dẫn anh Vân... Vân gì nhỉ? Cô bé ngước đôi mắt to nhìn Lâu, Vân Lâu cười xòa - Vân Lâu! Thúy Vi quay sang bà Dương - Con sẵn sàng hướng dẫn anh Lâu đi phố, với điều kiện là Hàn Ni không cần con. Thật ra, con biết Hàn Ni chắc cũng không cần con lắm đâu, nó có đời sống riêng, thế giới riêng của nó. Bà Dương buồn buồn thở dài - Nó có cần con đến mấy đi nữa nó cũng không nói ra cho con biết đâu. Vân Lâu nhìn bà Dương không hiểu, Hàn Ni, Hàn Ni sao thế? Tại sao tất cả những người ở đây ai cũng muốn đem cô nàng dấu kín cả vậy? Gia đình này có gì bí mật? Dù có hay không, Lâu cũng nhìn thấy một sự khác lạ trong không khí bàn bạc này. Mặc họ, chàng ăn thật nhanh, can hệ gì mình. Bản tính phóng khoáng khiến chàng thoát ngay khỏi ý quẩn. Nhìn Thúy Vi chàng nghĩ may thật, mới đến Đài Bắc lần đầu tiên, mà đã có người đẹp tình nguyện đi phố thế này là nhất rồi! Vân Lâu hỏi Thúy Vi - Cô học ở đâu? - Tôi không học ở đâu cả. Thúy Vi trả lời, vẻ tinh nghịch lại hiện lên khuôn mặt xinh xắn. Tôi đã thi rớt đại học, thế nên suốt ngày không có việc gì làm dì Dương mới bảo tôi đến đây chơi với Hàn Nị. Vả lại, cha tôi dữ lắm, ông ấy cứ đánh tôi mãi, nên tôi phải chạy đến đây trốn đó chứ. Còn anh? Anh sang đây học21 gì? - Dạ học môn Mỹ Thuật ở đại học sư phạm. - Mỹ Thuật à? Cô gái nhướng mày. Tôi cũng thích môn đó lắm nhưng ông bố tôi không chịu, bảo học kiến trúc hay hóa lợi hơn. Kết quả là tôi thi rớt? - Tại sao mà rớt! - Thì tại kẹt! Thúy Vi nhún vai. Người lớn bao giờ cũng thực tế quá, phải không? Ông Dương cười - Cô muốn phê bình ai cũng được, nhưng đừng kéo tôi vào trong là được. Vân Lâu cười. Ông bố của cô ta sao giống ông bố ta quá. Nhìn Thúy Vi, chàng không biết phải nói cái gì nữa. Bà Dương gắp thức ăn đầy chén cho Lâu, thừa cơ hội Vân Lâu ăn nhanh để đỡ ngượng. Sau buổi cơm, bà Dương pha một ấm cà phê mang ra, mọi người quây quần trong phòng khách, bắt đầu chuyện phiếm. Hớp từng hớp cà phê, mọi người ngồi yên lặng giữa ánh sáng mờ tỏa. Một thứ hạnh phúc tuyệt vời làm ấm hẳn gian phòng. Đối với bà Dương, Vân Lâu thấy tình cảm mình sâu đậm nhất. Một người đàn bà tế nhị dễ mến. Ông Dương quả thật là người đàn ông có phước lớn mới gặp được người đàn bà như vậy. Cà phê ngon thật, vị ngọt lại thơm. Muốn pha cà phê ngon phải xem nó là một nghệ thuật mới thành công được. Thúy Vi ngả dài người trên ghế, đôi chân thon dài, chiếc áo màu đỏ sọc trắng, trông nàng thật tươi mát. Nhìn nàng, Vân Lâu thấy ngay sự sung túc của gia đình này. Gian phòng toàn một màu xanh mà cô ta thì mặc áo đỏ trông như chú mèo nghịch ngợm. Không khí yên lặng của gian phòng biến mất khi Thúy Vi lên tiếng - Dì ơi, dì nên mua thêm một chiếc máy hát! Bà Dương mỉm cười bảo cô cháu - Nhà đã có rồi mua thêm làm gì?22 CHƯƠNG 3. Thúy Vi nhìn sang Vân Lâu - Đâu có đủ, phải không anh Lâu? Anh biết khiêu vũ chứ? - Tạm được, miễn cưỡng vài ba bước cũng được. Người con gái nhướng cao đôi chân mày - Tôi không tin chuyện con trai Hương Cảng mà không biết nhảy bao giờ cả. Vân Lâu cười - Đâu phải là con trai Hương Cảng nào cũng ăn chơi cả đâu? Em gái tôi thường cười tôi việc đó. - Anh nên học khiêu vũ, bổ ích lắm, ở dây có mấy cái vủ trường cũng khá lắm. Nếu anh thích tôi sẽ đưa anh đi khắp Đài Bắc xem có thua kém gì Hương cảng không? Ông Dương ngồi yên lặng, điếu thuốc trên taỵ Hình như ông có điều gì lo nghĩ. Thỉnh thoảng Lâu thấy ông đưa mắt nhìn về phía thang lầu. Ông buồn chuyện gì thế? Vân Lâu tò mò. Nhớ đến quà cáp, chàng vụt đứng dậy, đi về phía cầu thang. Ông Dương hỏi - Cháu đi đâu đấy? Vừa bước lên nấc thanh Vân Lâu vừa đáp - Cháu đi lấy quà. Bà Dương cười nhẹ - Cháu thật... Lên trên lầu, bước vào phòng lấy quà, vừa ra và cài cửa lại chàng đã thấy ngay dưới bóng đèn mờ bên khung cửa sổ một bóng người. Một người mặc áo trắng, vừa nghe tiếng động đã bước nhanh về phía hành lang như bỏ trốn. Vân Lâu chỉ kịp nhìn thấy mái tóc dài buông xõa trên thân áo trắng thướt tha. Ai vậy? Tại sao lại chạy trốn? Hàn Ni chăng? Chàng lắc đầu. Gian nhà to lớn này sao có điều đáng nghi ngờ. Mặc! Ôm mấy gói quà xuống lầu, mới bước xuống nửa cầu thang Vân Lâu đã nghe tiếng Ông Dương nói -... Em phải bảo nó ra ngoài chứ, thế này mãi không tốt! Tiếng bà Dương23 - Nó nhút nhát quá, thôi mặc nó đi! Khi nhìn thấy Vân Lâu bước xuống, họ chợt ngưng bặt. Sao lạ vậy? Vân Lâu mang quà đến trước mặt hai người. Chàng biết hai vợ chồng Ông Dương chắc không mấy ưng ý với món quà này. Cha chàng đã tặng quà theo ý thích cổ hủ của ông. Một đôi bút máy sang trọng cho Ông Dương, một sấp vải may áo cho bà Dương. Riêng Hàn Ni cha đã chọn một xách tay cẩn đá. Bà Dương cầm xách tay lên ngắm nghía - Xách tay đẹp quá, nhưng thật tội cho Hàn Ni, con bé không xài được! Quay sang Thúy Vi, bà bảo. Thôi tặng cho con này chịu không? Thúy Vi do dự một chút - Cho con? Còn Hàn Ni thì... Nụ cười, bà Dương có vẻ thoáng buồn - Hàn Ni à? Nó làm gì chứ? Vân Lâu lạ lùng, Hàn Ni? Hàn Ni làm sao? Cô bé còn sống hay chỉ là một bóng ma lãng đãng? Tại sao? Hàn Ni là người thế nào?Chương 4 Buổi tối Vân Lâu không ngủ được. Suốt buổi chiều nằm say như chết, rồi ly cà phê đậm sau bữa cơm, thêm hoàn cảnh mới chưa thích ứng được khiến chàng không sao chợp mắt. Nằm trên giường, tay gối đầu, nhìn bầu trời xám đục ngoài song cửa, lòng chàng thật bình thản. Trong không khí chìm đắm này, con người thường hay nghĩ ngợi vu vơ. Nằm bâng khuâng trong bóng tối, không biết đã bao lâu, Vân Lâu yên lặng thụ hưởng cái đẹp của đêm. Đột nhiên, chàng cảm thấy có tiếng đàn văng vẳng. Đúng là tiếng đàn. Vân Lâu nghiêng đầu lắng nghe. Tiếng đàn vọng lại từ bên ngoài. Giữa đêm khuya khoắt, tiếng đàn như sống động hẳn. Chàng tiếp tục lắng nghe, âm thanh chợt tắt. Mùi thơm của hoa lài, hoa hường nở trong đêm ngào ngạt đưa hương. Đêm thật yên, thật bình thản, thật đẹp. Lũ côn trùng cũng tấu khúc nhạc êm dịu như ru ngủ. Vân Lâu xoay người qua bên vùi đầu vào gối, chàng tiếp tục dỗ giấc ngủ. Nhưng, những âm thanh thánh thót lại vang lên. Đầu óc Vân Lâu lại bị cuốn hút theo tiếng nhạc. Chàng nghi ngờ, giữa đêm khuya vắng làm gì có những âm thanh đó? Tiếng đàn dương cầm thánh thót như những giọt nước trong đêm. Vân Lâu ngồi dậy, chăm chú lắng tai nghe. Ở nhà, tuy chàng không được liệt kê vào hạng mê nhạc cổ điển, nhưng không phải vì thế mà Lâu không yêu loại nhạc này, mỗi lần nghe độc tấu dương cầm, dù 2526 CHƯƠNG 4. không nức nở như tiếng vĩ cầm, nhưng cũng đủ làm cho Vân Lâu xúc cảm. Nhất là những tiếng đàn trong đêm. Tất cả bóng tối như say theo tiếng nhạc... Bản \"Tiểu Tấu Khúc\" của Stravinsky với những nốt nhạc thật êm, lướt nhanh, khi vui, khi rã rời... Bản nhạc vừa dứt, một bản khác nối tiếp. Bản dân ca Anh Quốc \"Đóa Hoa Hồng Cuối Cùng Của Mùa Hè\". Không dằn được tính hiếu kỳ, Vân Lâu chậm rãi đứng lên, khoác chiếc áo rồi đi nhẹ ra cửa. Tiếng nhạc càng lúc càng rõ. Lâu nghe thấy nó phát ra từ dưới nhà. Chàng sực nhớ đến chiếc đàn dương cầm nơi góc phòng khách. Ai đàn thế? Bà Dương? Thúy Vi hay người con gái bí mật, Hàn Ni? Ra khỏi phòng, bước xuống thang lầu như kẻ mộng du, bước chân chàng thật nhẹ, không phát ra một tiếng động nào khiến kẻ đang đàn phải giật mình. Thật xúc động khi nhìn thấy người ngồi ở dương cầm là thiếu nữ mặc áo trắng ban chiều. Vân Lâu đứng nơi cầu thang nên chỉ trông thấy phần lưng và một bên mặt của thiếu nữ. Chiếc đèn bàn có chụp màu xanh đang tỏa ánh sáng mát dịu cho cả gian phòng rộng. Mái tóc đen xõa dài trên chiếc áo ngủ màu trắng, những ngón tay lướt nhanh trên phím ngà tạo nên những âm thanh thánh thót. Thiếu nữ say đắm trong tiếng đàn như một bức tranh tuyệt đẹp trong mơ. Đứng một lúc thật lâu, Vân Lâu mới chậm rãi ngồi xuống. Tay chồng cằm, yên lặng thưởng thức. Thiếu nữ vẫn không hay biết, hết khúc nhạc này khúc nhạc khác lại tiếp nối. \"Mộng ảo khúc\" của Schumann. Rồi \"Điệu Vũ dưới trăng\" của Chopin. Bài \"Chim vũ\" của Tchaikovsky... Người đàn say đắm theo nhạc khúc, kẻ thưởng thức đắm mình trong tiếng đàn. Không còn biết đến thời gian. Bây giờ chỉ có tiếng đàn. Không còn biết đến thời gian. Bây giờ chỉ có tiếng đàn với người con gái đang dạo nhạc có dáng gầy gầy trong chiếc áo ngủ rộng. Một thứ tình cảm nhẹ lâng lâng. Rồi khúc nhạc cuối cùng đã hết, người con gái ngưng đàn. Một tiếng thở dài vừa luyến tiếc vừa mãn nguyện. Bàn tay thiếu nữ vuốt ve trên thành đàn. Nàng đậy nắp lại, mệt mỏi đứng Vân Lâu chợt tỉnh, chàng luống cuống với sự hiện diện không đúng chỗ của mình. Đứng dậy định lánh đi, nhưng không kịp nữa, cô gái đã quay lại đối diện với chàng. Một phút bàng hoàng, không kịp cảm nhận thái độ của mình, Vân Lâu nhìn thẳng vào mặt thiếu nữ. Đó là một khuôn mặt nhợt nhạt, nhưng đôi mắt đẹp tuyệt trần. Khuôn mặt của người thiếu nữ trong truyện liêu trai... Thiếu nữ không đẹp lắm, nhưng dưới ánh đèn mờ trông như thiên thần, Vân Lâu đứng nhìn thẫn thờ. Người thiếu nữ vừa nhìn thấy Vân Lâu là vẻ hoảng hốt hiện lên mặt ngaỵ Nàng đưa tay lên chận ngực và lui dần ra sau, nhưng chiếc đàn dương cầm đã chắn lối đi của nàng. Một khoảng thời gian ngưng đọng và sau cùng nàng như lấy lại bình tĩnh - Ông là ai? - Tôi là Vân Lâu. Mẫn Vân Lâu đáp, chàng nói thật nhỏ như sợ làm nàng hoảng hốt. - À, có phải anh là người từ Hương Cảng sang đây học không? - Vâng, còn cô? - Tôi là Hàn Ni. Hàn Nỉ Mẫn Vân Lâu lẩm bẩm tên người con gái trong miệng. Thật ra chàng đã đoán đúng tên nàng ngay từ đầu. Hàn Ni, cái tên nghe quen thuộc làm sao? - Anh làm gì ở đây? Bây giờ Hàn Ni không còn thấy sợ hãi nữa, ngược lại vẻ thân thiết đã bắt dầu xuất hiện trên khuôn mặt đáng yêu. Nàng bước đến chiếc ghế thấp trước mặt Vân Lâu, ngồi xuống và nhìn Vân Lâu với đôi mắt tò mò. Vân Lâu thong thả đáp - Tôi ngồi nghe cô đàn. - Anh ngồi lâu lắm rồi à? - Vâng, hình như từ khi cô bắt đầu. Vân Lâu vừa đáp vừa nhìn thẳng vào mặt người con gái. - Thế à? Đôi mắt Hàn Ni đỏ lên vì thẹn, nàng rụt rè nói. Chắc28 CHƯƠNG 4. anh cười tôi dữ lắm phải không? Có mấy chỗ tôi đàn sai. - Vậy sao? Tôi không biết rõ âm nhạc cho lắm. Vân Lâu thành thật, đối với âm nhạc, chàng là người biết nghe chứ không hiểu rõ nhạc lý cho lắm. Hàn Ni cười, nụ cười pha lẫn thẹn thùng. - Nếu biết có anh nghe, có lẽ tôi sẽ cố gắng đàn khá hơn... mà nếu biết có người nghe trộm chắc tôi cũng không đàn. - Tại sao vậy? Trên môi Hàn Ni ẩn nụ cười ngây thơ - Tôi không thích đàn cho ai nghe hết, nhất là người ấy là khách. - Tôi không phải là khách. Vân Lâu vội đính chính, chàng cảm thấy rằng mình đã thu phục được cảm tình của người thiếu nữ. Tôi không phải là khách, vì tôi còn sống ở đây lâu lắm. Người con gái cười, mặt vẫn còn e thẹn. Đứng lên, ôm kín đôi tay trần, Hàn Ni chợt nói - Lạnh quá! Vâng, lạnh thật! Cánh cửa sổ còn mở toang nên gió đêm mặc tình lùa vào. Nhưng nào có lạnh lắm đâu! Nhìn lại đôi vai trần, Vân Lâu chợt hiểu - Cô có cần khoác áo của tôi không? Đột nhiên người thiếu nữ lùi nhanh ra sau như sợ hãi, đôi mắt đen mở to, lòng tay úp lên ngực, lắp bắp - Ông... Ông làm gì thế? Vân Lâu chùn tay lại, chàng hối hận khi biết mình làm cho nàng hoảng sợ - Xin lỗi, tôi chỉ định đưa áo cho cô mặc đỡ lạnh thôi. - Thế à? Hàn Ni đã bình tĩnh trở lại, nhưng không khí thân mật ban nãy đã biến mất. Thôi tôi lên lầu. Mẫn Vân Lâu đứng yên trên cầu thang, chàng đã định nép sang bên để Hàn Ni bước lên, nhưng không hiểu sao chàng lại đứng bất động một chỗ - Tại sao cô cứ phải trốn lánh mãi như vậy?29 Hàn Ni ngước mắt nhìn lên ngạc nhiên - Tôi trốn à? Tại sao tôi phải trốn chứ? - Thế tại sao tôi đến đây suốt buổi trời vẫn không thấy cô xuống dùng cơm, cũng không thấy cô dùng cà phê? Hàn Ni cúi nhìn xuống - Tôi ngủ suốt hôm qua, vì vậy bây giờ ông mới thấy tôi ở đây chứ. - Tôi cũng thế, suốt buổi chiều tôi cũng đã ngủ, bây giờ ngủ nữa không được. Nếu cô chưa buồn ngủ thì vội về phòng làm gì? Ở lại đây nói chuyện chơi. Đột nhiên, Vân Lâu trở nên dạn dĩ, và cũng thật lạ lùng, Hàn Ni gật đầu - Vâng, về phòng cũng chả làm gì. Có hôm suốt ngày tôi rảnh rỗi như thế. Ngoài cách giải trí bằng đàn tôi không biết phải làm gì khác, Thúy Vi thì hai ba ngày đến chơi một lần, nhưng nhìn thấy cô ấy sức khỏe dồi dào, và nghĩ lại mình tôi thấy buồn quá. Vân Lâu nhìn người con gái trước mặt. Sống thế này chán thật. Chàng không hiểu tại sao Ông Dương lại nhốt kín cô con gái mơn mởn như thế này để làm gì. - Thế sao cô không đi học? - Đi học à? Hàn Ni cúi đầu thở dài, nói tiếp. Mấy năm trước tôi cũng có đi học, nhưng... chuyện có lẽ xảy ra lâu lắm rồi. Hàn Ni ngồi xuống cầu thang với nụ cười buồn dễ mến. Tôi cũng không quen học hành, đến đó chỉ tổ nhức đầu thêm. Vân Lâu chăm chú nhìn thiếu nữ trước mặt, cái nhìn hiếu kỳ pha lẫn ít nhiều thương hại. Làn da trắng xanh của thiếu nữ, đôi mắt đen hun hút trông nàng thật yếu đuối. Sự hiện diện của nàng như một làn khói, như một hình hài khói mây chứ không phải là một thực thể sống động. Một cơn gió to cũng đủ làm nàng dao động. Cô bé có vẻ không được bình thường lắm. - Cô đã được bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? - Mười tám... mà không phải, mười chín. Còn anh? Vân Lâu mỉm cười30 CHƯƠNG 4. - Lớn hơn cô, tôi hai mươi. - Anh ở đây đi học à? - Vâng. Nét vui hiện trên mắt Hàn Ni - Vậy thì hay quá, anh ở đây lâu lâu nhé? Tôi sẽ đàn cho anh nghe. Vân Lâu lây cả niềm vui của nàng. Chàng biết Hàn Ni cô độc. Hàn Ni buồn vì thiếu bạn. - Anh thích nghe tôi đàn không? - Thích lắm, thích nên mới xuống đây nghe đấy chứ. Hàn Ni cười, nụ cười hiền lành tin tưởng - Thầy Hồ lâu lắm rồi không đến dạy, bằng không tôi còn đàn hay hơn nhiều. Mẹ tôi sợ tôi mệt, nên không cho học nữa đó chứ. Hàn Ni nghiêng nghiêng đầu nhìn vào mắt Vân Lâu. Anh biết sức khỏe tôi ra sao không? Vân Lâu lo lắng - Thế nào? - Tôi bệnh, tôi biết cha mẹ tôi không muốn cho tôi biết, nhưng tôi hiểu bệnh mình. Bác sĩ Lý thường xuyên đến xem mạch, chích thuốc cho tôi, tôi không hiểu mình đã chích bao nhiêu mũi rồi, chỉ nghe họ nói cô yếu quá, phải chích, thế thôi. Đặt tay lên ngực, Hàn Ni tiếp. Ở đây hơi khó chịu, có nhiều khi đau muốn chết đi được. - Thế à? Đôi mắt đen ngưng lại trên mặt Vân Lâu - Đó là tất cả bí mật, nhưng anh đừng nói cho ba mẹ tôi biết là tôi biết hết sự thật về bệnh tình của tôi, anh nhé? - Vâng. - Chắc nhé! - Vâng. - Vậy thì ngoéo tay nhé? Hàn Ni chìa ngón tay nhỏ gầy của mình ra. Ngón tay trông thật dễ thương, họ ngoéo tay nhau n Buổi tối Vân Lâu không31 ngủ được. Suốt buổi chiều nằm say như chết, rồi ly cà phê đậm sau bữa cơm, thêm hoàn cảnh mới chưa thích ứng được khiến chàng không sao chợp mắt. Nằm trên giường, tay gối đầu, nhìn bầu trời xám đục ngoài song cửa, lòng chàng thật bình thản. Trong không khí chìm đắm này, con người thường hay nghĩ ngợi vu vơ. Nằm bâng khuâng trong bóng tối, không biết đã bao lâu, Vân Lâu yên lặng thụ hưởng cái đẹp của đêm. Đột nhiên, chàng cảm thấy có tiếng đàn văng vẳng. Đúng là tiếng đàn. Vân Lâu nghiêng đầu lắng nghe. Tiếng đàn vọng lại từ bên ngoài. Giữa đêm khuya khoắt, tiếng đàn như sống động hẳn. Chàng tiếp tục lắng nghe, âm thanh chợt tắt. Mùi thơm của hoa lài, hoa hường nở trong đêm ngào ngạt đưa hương. Đêm thật yên, thật bình thản, thật đẹp. Lũ côn trùng cũng tấu khúc nhạc êm dịu như ru ngủ. Vân Lâu xoay người qua bên vùi đầu vào gối, chàng tiếp tục dỗ giấc ngủ. Nhưng, những âm thanh thánh thót lại vang lên. Đầu óc Vân Lâu lại bị cuốn hút theo tiếng nhạc. Chàng nghi ngờ, giữa đêm khuya vắng làm gì có những âm thanh đó? Tiếng đàn dương cầm thánh thót như những giọt nước trong đêm. Vân Lâu ngồi dậy, chăm chú lắng tai nghe. Ở nhà, tuy chàng không được liệt kê vào hạng mê nhạc cổ điển, nhưng không phải vì thế mà Lâu không yêu loại nhạc này, mỗi lần nghe độc tấu dương cầm, dù không nức nở như tiếng vĩ cầm, nhưng cũng đủ làm cho Vân Lâu xúc cảm. Nhất là những tiếng đàn trong đêm. Tất cả bóng tối như say theo tiếng nhạc... Bản \"Tiểu Tấu Khúc\" của Stravinsky với những nốt nhạc thật êm, lướt nhanh, khi vui, khi rã rời... Bản nhạc vừa dứt, một bản khác nối tiếp. Bản dân ca Anh Quốc \"Đóa Hoa Hồng Cuối Cùng Của Mùa Hè\". Không dằn được tính hiếu kỳ, Vân Lâu chậm rãi đứng lên, khoác chiếc áo rồi đi nhẹ ra cửa. Tiếng nhạc càng lúc càng rõ. Lâu nghe thấy nó phát ra từ dưới nhà. Chàng sực nhớ đến chiếc đàn dương cầm nơi góc phòng khách. Ai đàn thế? Bà Dương? Thúy Vi hay người con gái bí mật, Hàn Ni? Ra khỏi phòng, bước xuống thang lầu như kẻ mộng du,32 CHƯƠNG 4. bước chân chàng thật nhẹ, không phát ra một tiếng động nào khiến kẻ đang đàn phải giật mình. Thật xúc động khi nhìn thấy người ngồi ở dương cầm là thiếu nữ mặc áo trắng ban chiều. Vân Lâu đứng nơi cầu thang nên chỉ trông thấy phần lưng và một bên mặt của thiếu nữ. Chiếc đèn bàn có chụp màu xanh đang tỏa ánh sáng mát dịu cho cả gian phòng rộng. Mái tóc đen xõa dài trên chiếc áo ngủ màu trắng, những ngón tay lướt nhanh trên phím ngà tạo nên những âm thanh thánh thót. Thiếu nữ say đắm trong tiếng đàn như một bức tranh tuyệt đẹp trong mơ. Đứng một lúc thật lâu, Vân Lâu mới chậm rãi ngồi xuống. Tay chồng cằm, yên lặng thưởng thức. Thiếu nữ vẫn không hay biết, hết khúc nhạc này khúc nhạc khác lại tiếp nối. \"Mộng ảo khúc\" của Schumann. Rồi \"Điệu Vũ dưới trăng\" của Chopin. Bài \"Chim vũ\" của Tchaikovsky... Người đàn say đắm theo nhạc khúc, kẻ thưởng thức đắm mình trong tiếng đàn. Không còn biết đến thời gian. Bây giờ chỉ có tiếng đàn. Không còn biết đến thời gian. Bây giờ chỉ có tiếng đàn với người con gái đang dạo nhạc có dáng gầy gầy trong chiếc áo ngủ rộng. Một thứ tình cảm nhẹ lâng lâng. Rồi khúc nhạc cuối cùng đã hết, người con gái ngưng đàn. Một tiếng thở dài vừa luyến tiếc vừa mãn nguyện. Bàn tay thiếu nữ vuốt ve trên thành đàn. Nàng đậy nắp lại, mệt mỏi đứng dậy. Vân Lâu chợt tỉnh, chàng luống cuống với sự hiện diện không đúng chỗ của mình. Đứng dậy định lánh đi, nhưng không kịp nữa, cô gái đã quay lại đối diện với chàng. Một phút bàng hoàng, không kịp cảm nhận thái độ của mình, Vân Lâu nhìn thẳng vào mặt thiếu nữ. Đó là một khuôn mặt nhợt nhạt, nhưng đôi mắt đẹp tuyệt trần. Khuôn mặt của người thiếu nữ trong truyện liêu trai... Thiếu nữ không đẹp lắm, nhưng dưới ánh đèn mờ trông như thiên thần, Vân Lâu đứng nhìn thẫn thờ. Người thiếu nữ vừa nhìn thấy Vân Lâu là vẻ hoảng hốt hiện lên mặt ngaỵ Nàng đưa tay lên chận ngực và lui dần ra sau, nhưng chiếc đàn dương cầm đã chắn lối đi của nàng. Một khoảng33 thời gian ngưng đọng và sau cùng nàng như lấy lại bình tĩnh - Ông là ai? - Tôi là Vân Lâu. Mẫn Vân Lâu đáp, chàng nói thật nhỏ như sợ làm nàng hoảng hốt. - À, có phải anh là người từ Hương Cảng sang đây học không? - Vâng, còn cô? - Tôi là Hàn Ni. Hàn Nỉ Mẫn Vân Lâu lẩm bẩm tên người con gái trong miệng. Thật ra chàng đã đoán đúng tên nàng ngay từ đầu. Hàn Ni, cái tên nghe quen thuộc làm sao? - Anh làm gì ở đây? Bây giờ Hàn Ni không còn thấy sợ hãi nữa, ngược lại vẻ thân thiết đã bắt dầu xuất hiện trên khuôn mặt đáng yêu. Nàng bước đến chiếc ghế thấp trước mặt Vân Lâu, ngồi xuống và nhìn Vân Lâu với đôi mắt tò mò. Vân Lâu thong thả đáp - Tôi ngồi nghe cô đàn. - Anh ngồi lâu lắm rồi à? - Vâng, hình như từ khi cô bắt đầu. Vân Lâu vừa đáp vừa nhìn thẳng vào mặt người con gái. - Thế à? Đôi mắt Hàn Ni đỏ lên vì thẹn, nàng rụt rè nói. Chắc anh cười tôi dữ lắm phải không? Có mấy chỗ tôi đàn sai. - Vậy sao? Tôi không biết rõ âm nhạc cho lắm. Vân Lâu thành thật, đối với âm nhạc, chàng là người biết nghe chứ không hiểu rõ nhạc lý cho lắm. Hàn Ni cười, nụ cười pha lẫn thẹn thùng. - Nếu biết có anh nghe, có lẽ tôi sẽ cố gắng đàn khá hơn... mà nếu biết có người nghe trộm chắc tôi cũng không đàn. - Tại sao vậy? Trên môi Hàn Ni ẩn nụ cười ngây thơ - Tôi không thích đàn cho ai nghe hết, nhất là người ấy là CHƯƠNG 4. - Tôi không phải là khách. Vân Lâu vội đính chính, chàng cảm thấy rằng mình đã thu phục được cảm tình của người thiếu nữ. Tôi không phải là khách, vì tôi còn sống ở đây lâu lắm. Người con gái cười, mặt vẫn còn e thẹn. Đứng lên, ôm kín đôi tay trần, Hàn Ni chợt nói - Lạnh quá! Vâng, lạnh thật! Cánh cửa sổ còn mở toang nên gió đêm mặc tình lùa vào. Nhưng nào có lạnh lắm đâu! Nhìn lại đôi vai trần, Vân Lâu chợt hiểu - Cô có cần khoác áo của tôi không? Đột nhiên người thiếu nữ lùi nhanh ra sau như sợ hãi, đôi mắt đen mở to, lòng tay úp lên ngực, lắp bắp - Ông... Ông làm gì thế? Vân Lâu chùn tay lại, chàng hối hận khi biết mình làm cho nàng hoảng sợ - Xin lỗi, tôi chỉ định đưa áo cho cô mặc đỡ lạnh thôi. - Thế à? Hàn Ni đã bình tĩnh trở lại, nhưng không khí thân mật ban nãy đã biến mất. Thôi tôi lên lầu. Mẫn Vân Lâu đứng yên trên cầu thang, chàng đã định nép sang bên để Hàn Ni bước lên, nhưng không hiểu sao chàng lại đứng bất động một chỗ - Tại sao cô cứ phải trốn lánh mãi như vậy? Hàn Ni ngước mắt nhìn lên ngạc nhiên - Tôi trốn à? Tại sao tôi phải trốn chứ? - Thế tại sao tôi đến đây suốt buổi trời vẫn không thấy cô xuống dùng cơm, cũng không thấy cô dùng cà phê? Hàn Ni cúi nhìn xuống - Tôi ngủ suốt hôm qua, vì vậy bây giờ ông mới thấy tôi ở đây chứ. - Tôi cũng thế, suốt buổi chiều tôi cũng đã ngủ, bây giờ ngủ nữa không được. Nếu cô chưa buồn ngủ thì vội về phòng làm gì? Ở lại đây nói chuyện Đột nhiên, Vân Lâu trở nên dạn dĩ, và cũng thật lạ lùng, Hàn Ni gật đầu - Vâng, về phòng cũng chả làm gì. Có hôm suốt ngày tôi rảnh rỗi như thế. Ngoài cách giải trí bằng đàn tôi không biết phải làm gì khác, Thúy Vi thì hai ba ngày đến chơi một lần, nhưng nhìn thấy cô ấy sức khỏe dồi dào, và nghĩ lại mình tôi thấy buồn quá. Vân Lâu nhìn người con gái trước mặt. Sống thế này chán thật. Chàng không hiểu tại sao Ông Dương lại nhốt kín cô con gái mơn mởn như thế này để làm gì. - Thế sao cô không đi học? - Đi học à? Hàn Ni cúi đầu thở dài, nói tiếp. Mấy năm trước tôi cũng có đi học, nhưng... chuyện có lẽ xảy ra lâu lắm rồi. Hàn Ni ngồi xuống cầu thang với nụ cười buồn dễ mến. Tôi cũng không quen học hành, đến đó chỉ tổ nhức đầu thêm. Vân Lâu chăm chú nhìn thiếu nữ trước mặt, cái nhìn hiếu kỳ pha lẫn ít nhiều thương hại. Làn da trắng xanh của thiếu nữ, đôi mắt đen hun hút trông nàng thật yếu đuối. Sự hiện diện của nàng như một làn khói, như một hình hài khói mây chứ không phải là một thực thể sống động. Một cơn gió to cũng đủ làm nàng dao động. Cô bé có vẻ không được bình thường lắm. - Cô đã được bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? - Mười tám... mà không phải, mười chín. Còn anh? Vân Lâu mỉm cười - Lớn hơn cô, tôi hai mươi. - Anh ở đây đi học à? - Vâng. Nét vui hiện trên mắt Hàn Ni - Vậy thì hay quá, anh ở đây lâu lâu nhé? Tôi sẽ đàn cho anh nghe. Vân Lâu lây cả niềm vui của nàng. Chàng biết Hàn Ni cô độc. Hàn Ni buồn vì thiếu bạn. - Anh thích nghe tôi đàn không? - Thích lắm, thích nên mới xuống đây nghe đấy chứ. Hàn Ni cười, nụ cười hiền lành tin tưởng36 CHƯƠNG 4. - Thầy Hồ lâu lắm rồi không đến dạy, bằng không tôi còn đàn hay hơn nhiều. Mẹ tôi sợ tôi mệt, nên không cho học nữa đó chứ. Hàn Ni nghiêng nghiêng đầu nhìn vào mắt Vân Lâu. Anh biết sức khỏe tôi ra sao không? Vân Lâu lo lắng - Thế nào? - Tôi bệnh, tôi biết cha mẹ tôi không muốn cho tôi biết, nhưng tôi hiểu bệnh mình. Bác sĩ Lý thường xuyên đến xem mạch, chích thuốc cho tôi, tôi không hiểu mình đã chích bao nhiêu mũi rồi, chỉ nghe họ nói cô yếu quá, phải chích, thế thôi. Đặt tay lên ngực, Hàn Ni tiếp. Ở đây hơi khó chịu, có nhiều khi đau muốn chết đi được. - Thế à? Đôi mắt đen ngưng lại trên mặt Vân Lâu - Đó là tất cả bí mật, nhưng anh đừng nói cho ba mẹ tôi biết là tôi biết hết sự thật về bệnh tình của tôi, anh nhé? - Vâng. - Chắc nhé! - Vâng. - Vậy thì ngoéo tay nhé? Hàn Ni chìa ngón tay nhỏ gầy của mình ra. Ngón tay trông thật dễ thương, họ ngoéo tay nhau như trẻ con, xong nhìn nhau cười thật vui. Hình như bí mật là cây cầu đưa đến thông cảm. Hàn Ni nhìn bàn tay rám nắng, mạnh mẽ với đôi mắt cảm phục - Anh mạnh quá! Vân Lâu vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn, an ủi - Tôi là con trai mà, trai bao giờ cũng to hơn con gái chứ, Hàn Ni chịu khó phơi nắng một tí thì da sẽ sậm màu ngay. Hàn Ni đưa tay sờ lên mặt mình - Chắc tôi xấu lắm hở anh? Vân Lâu lắc đầu, vội nói - Không, không. Hàn Ni đẹp lắm tôi chưa gặp ai đẹp như Hàn Ni cả. Hàn Ni nghi ngờ37 - Có thật vậy không? - Thật mà, tôi không dấu cô đâu! Hàn Ni cười, nụ cười thơ ngây dễ tin. Ngồi tựa lưng vào lan can, vân vê vạt áo. Hàn Ni nói - Anh cho tôi biết về chuyện của anh đi! - Chuyện gì? - Đời sống, gia đình, vân vân. Ở Hương Cảng vui không? Anh có anh chị em gì nữa không? Vân Lâu bắt đầu nói, chàng nói thật nhiều, từ thời thơ ấu, niềm vui và sự hối tiếc trong những tháng ngày qua. Mỗi lần Vân Lâu ngưng lại, là Hàn Ni lại thúc dục - Rồi sao nữa anh? Thế là chàng lại phải tiếp tục nói, cô bé nghe một cách thích thú. Thật ra Lâu thấy giọng kể lể của mình cũng không có gì là hấp dẫn. Một gia đình như bao gia đình khác, đời sống bình lặng, những chuỗi ngày đi học rồi lớn lên. Nhưng không hiểu sao Hàn Ni lại đắm đuối theo dõi. Đêm mùa hạ, họ ngồi dưới thang lầu nói chuyện dĩ vãng... Họ đã quên hết thời gian. Đêm càng lúc càng khuya, người thiếu nữ trước mặt không còn là một thiếu nữ xa lạ. Vân Lâu tiếp tục nói đến những tranh chấp giữa chàng với cha chàng, sự học của chàng gặp bao nhiêu chống đối. Vân Lâu yêu nghệ thuật mà cha chàng thì quá thực tế, vân vân... Trông ánh mắt thương hại của Hàn Ni, Vân Lâu chợt cảm động, nàng hiền lành quá. Khi chàng nói đến sự tranh chấp giữa chàng với cha chàng đã đoạt được thắng lợi, niềm sung sướng như hiện ra. Họ say sưa kể cho nhau nghe, mãi đến lúc trên cầu thang có tiếng động, họ mới bừng tỉnh ngẩng đầu lên. Bà Dương nhìn họ với ánh mắt hờn trách - Hàn Ni con! Hàn Ni vui hẳn ra - Mẹ, chúng con nói chuyện vui quá! Bà Dương đưa mắt sang Vân Lâu38 CHƯƠNG 4. - Khuya rồi, sao cháu không đi ngủ đi! Giữa đêm khuya, ngồi một mình bên người con gái là một điều không phải. Vân Lâu nói như giải thích - Cháu nghe có tiếng đàn, cháu bị tiếng đàn lôi cuốn và cháu làm quen với Hàn Ni. Một chút trách móc trong lời nói của bà Dương - Hàn Ni, sao khuya rồi không ngủ lại xuống đàn chi vậy? Không ăn mặc cho ấm rồi cảm lạnh cho xem! - Con ngủ không được vì b Buổi tối Vân Lâu không ngủ được. Suốt buổi chiều nằm say như chết, rồi ly cà phê đậm sau bữa cơm, thêm hoàn cảnh mới chưa thích ứng được khiến chàng không sao chợp mắt. Nằm trên giường, tay gối đầu, nhìn bầu trời xám đục ngoài song cửa, lòng chàng thật bình thản. Trong không khí chìm đắm này, con người thường hay nghĩ ngợi vu vơ. Nằm bâng khuâng trong bóng tối, không biết đã bao lâu, Vân Lâu yên lặng thụ hưởng cái đẹp của đêm. Đột nhiên, chàng cảm thấy có tiếng đàn văng vẳng. Đúng là tiếng đàn. Vân Lâu nghiêng đầu lắng nghe. Tiếng đàn vọng lại từ bên ngoài. Giữa đêm khuya khoắt, tiếng đàn như sống động hẳn. Chàng tiếp tục lắng nghe, âm thanh chợt tắt. Mùi thơm của hoa lài, hoa hường nở trong đêm ngào ngạt đưa hương. Đêm thật yên, thật bình thản, thật đẹp. Lũ côn trùng cũng tấu khúc nhạc êm dịu như ru ngủ. Vân Lâu xoay người qua bên vùi đầu vào gối, chàng tiếp tục dỗ giấc ngủ. Nhưng, những âm thanh thánh thót lại vang lên. Đầu óc Vân Lâu lại bị cuốn hút theo tiếng nhạc. Chàng nghi ngờ, giữa đêm khuya vắng làm gì có những âm thanh đó? Tiếng đàn dương cầm thánh thót như những giọt nước trong đêm. Vân Lâu ngồi dậy, chăm chú lắng tai nghe. Ở nhà, tuy chàng không được liệt kê vào hạng mê nhạc cổ điển, nhưng không phải vì thế mà Lâu không yêu loại nhạc này, mỗi lần nghe độc tấu dương cầm, dù không nức nở như tiếng vĩ cầm, nhưng cũng đủ làm cho Vân Lâu xúc39 cảm. Nhất là những tiếng đàn trong đêm. Tất cả bóng tối như say theo tiếng nhạc... Bản \"Tiểu Tấu Khúc\" của Stravinsky với những nốt nhạc thật êm, lướt nhanh, khi vui, khi rã rời... Bản nhạc vừa dứt, một bản khác nối tiếp. Bản dân ca Anh Quốc \"Đóa Hoa Hồng Cuối Cùng Của Mùa Hè\". Không dằn được tính hiếu kỳ, Vân Lâu chậm rãi đứng lên, khoác chiếc áo rồi đi nhẹ ra cửa. Tiếng nhạc càng lúc càng rõ. Lâu nghe thấy nó phát ra từ dưới nhà. Chàng sực nhớ đến chiếc đàn dương cầm nơi góc phòng khách. Ai đàn thế? Bà Dương? Thúy Vi hay người con gái bí mật, Hàn Ni? Ra khỏi phòng, bước xuống thang lầu như kẻ mộng du, bước chân chàng thật nhẹ, không phát ra một tiếng động nào khiến kẻ đang đàn phải giật mình. Thật xúc động khi nhìn thấy người ngồi ở dương cầm là thiếu nữ mặc áo trắng ban chiều. Vân Lâu đứng nơi cầu thang nên chỉ trông thấy phần lưng và một bên mặt của thiếu nữ. Chiếc đèn bàn có chụp màu xanh đang tỏa ánh sáng mát dịu cho cả gian phòng rộng. Mái tóc đen xõa dài trên chiếc áo ngủ màu trắng, những ngón tay lướt nhanh trên phím ngà tạo nên những âm thanh thánh thót. Thiếu nữ say đắm trong tiếng đàn như một bức tranh tuyệt đẹp trong mơ. Đứng một lúc thật lâu, Vân Lâu mới chậm rãi ngồi xuống. Tay chồng cằm, yên lặng thưởng thức. Thiếu nữ vẫn không hay biết, hết khúc nhạc này khúc nhạc khác lại tiếp nối. \"Mộng ảo khúc\" của Schumann. Rồi \"Điệu Vũ dưới trăng\" của Chopin. Bài \"Chim vũ\" của Tchaikovsky... Người đàn say đắm theo nhạc khúc, kẻ thưởng thức đắm mình trong tiếng đàn. Không còn biết đến thời gian. Bây giờ chỉ có tiếng đàn. Không còn biết đến thời gian. Bây giờ chỉ có tiếng đàn với người con gái đang dạo nhạc có dáng gầy gầy trong chiếc áo ngủ rộng. Một thứ tình cảm nhẹ lâng lâng. Rồi khúc nhạc cuối cùng đã hết, người con gái ngưng đàn. Một tiếng thở dài vừa luyến tiếc vừa mãn nguyện. Bàn tay thiếu nữ vuốt ve trên thành đàn. Nàng đậy nắp lại, mệt mỏi đứng dậy. Vân Lâu chợt tỉnh, chàng luống cuống với sự hiện diện không40 CHƯƠNG 4. đúng chỗ của mình. Đứng dậy định lánh đi, nhưng không kịp nữa, cô gái đã quay lại đối diện với chàng. Một phút bàng hoàng, không kịp cảm nhận thái độ của mình, Vân Lâu nhìn thẳng vào mặt thiếu nữ. Đó là một khuôn mặt nhợt nhạt, nhưng đôi mắt đẹp tuyệt trần. Khuôn mặt của người thiếu nữ trong truyện liêu trai... Thiếu nữ không đẹp lắm, nhưng dưới ánh đèn mờ trông như thiên thần, Vân Lâu đứng nhìn thẫn thờ. Người thiếu nữ vừa nhìn thấy Vân Lâu là vẻ hoảng hốt hiện lên mặt ngaỵ Nàng đưa tay lên chận ngực và lui dần ra sau, nhưng chiếc đàn dương cầm đã chắn lối đi của nàng. Một khoảng thời gian ngưng đọng và sau cùng nàng như lấy lại bình tĩnh - Ông là ai? - Tôi là Vân Lâu. Mẫn Vân Lâu đáp, chàng nói thật nhỏ như sợ làm nàng hoảng hốt. - À, có phải anh là người từ Hương Cảng sang đây học không? - Vâng, còn cô? - Tôi là Hàn Ni. Hàn Nỉ Mẫn Vân Lâu lẩm bẩm tên người con gái trong miệng. Thật ra chàng đã đoán đúng tên nàng ngay từ đầu. Hàn Ni, cái tên nghe quen thuộc làm sao? - Anh làm gì ở đây? Bây giờ Hàn Ni không còn thấy sợ hãi nữa, ngược lại vẻ thân thiết đã bắt dầu xuất hiện trên khuôn mặt đáng yêu. Nàng bước đến chiếc ghế thấp trước mặt Vân Lâu, ngồi xuống và nhìn Vân Lâu với đôi mắt tò mò. Vân Lâu thong thả đáp - Tôi ngồi nghe cô đàn. - Anh ngồi lâu lắm rồi à? - Vâng, hình như từ khi cô bắt đầu. Vân Lâu vừa đáp vừa nhìn thẳng vào mặt người con gái. - Thế à? Đôi mắt Hàn Ni đỏ lên vì thẹn, nàng rụt rè nói. Chắc anh cười tôi dữ lắm phải không? Có mấy chỗ tôi đàn - Vậy sao? Tôi không biết rõ âm nhạc cho lắm. Vân Lâu thành thật, đối với âm nhạc, chàng là người biết nghe chứ không hiểu rõ nhạc lý cho lắm. Hàn Ni cười, nụ cười pha lẫn thẹn thùng. - Nếu biết có anh nghe, có lẽ tôi sẽ cố gắng đàn khá hơn... mà nếu biết có người nghe trộm chắc tôi cũng không đàn. - Tại sao vậy? Trên môi Hàn Ni ẩn nụ cười ngây thơ - Tôi không thích đàn cho ai nghe hết, nhất là người ấy là khách. - Tôi không phải là khách. Vân Lâu vội đính chính, chàng cảm thấy rằng mình đã thu phục được cảm tình của người thiếu nữ. Tôi không phải là khách, vì tôi còn sống ở đây lâu lắm. Người con gái cười, mặt vẫn còn e thẹn. Đứng lên, ôm kín đôi tay trần, Hàn Ni chợt nói - Lạnh quá! Vâng, lạnh thật! Cánh cửa sổ còn mở toang nên gió đêm mặc tình lùa vào. Nhưng nào có lạnh lắm đâu! Nhìn lại đôi vai trần, Vân Lâu chợt hiểu - Cô có cần khoác áo của tôi không? Đột nhiên người thiếu nữ lùi nhanh ra sau như sợ hãi, đôi mắt đen mở to, lòng tay úp lên ngực, lắp bắp - Ông... Ông làm gì thế? Vân Lâu chùn tay lại, chàng hối hận khi biết mình làm cho nàng hoảng sợ - Xin lỗi, tôi chỉ định đưa áo cho cô mặc đỡ lạnh thôi. - Thế à? Hàn Ni đã bình tĩnh trở lại, nhưng không khí thân mật ban nãy đã biến mất. Thôi tôi lên lầu. Mẫn Vân Lâu đứng yên trên cầu thang, chàng đã định nép sang bên để Hàn Ni bước lên, nhưng không hiểu sao chàng lại đứng bất động một chỗ - Tại sao cô cứ phải trốn lánh mãi như vậy? Hàn Ni ngước mắt nhìn lên ngạc nhiên42 CHƯƠNG 4. - Tôi trốn à? Tại sao tôi phải trốn chứ? - Thế tại sao tôi đến đây suốt buổi trời vẫn không thấy cô xuống dùng cơm, cũng không thấy cô dùng cà phê? Hàn Ni cúi nhìn xuống - Tôi ngủ suốt hôm qua, vì vậy bây giờ ông mới thấy tôi ở đây chứ. - Tôi cũng thế, suốt buổi chiều tôi cũng đã ngủ, bây giờ ngủ nữa không được. Nếu cô chưa buồn ngủ thì vội về phòng làm gì? Ở lại đây nói chuyện chơi. Đột nhiên, Vân Lâu trở nên dạn dĩ, và cũng thật lạ lùng, Hàn Ni gật đầu - Vâng, về phòng cũng chả làm gì. Có hôm suốt ngày tôi rảnh rỗi như thế. Ngoài cách giải trí bằng đàn tôi không biết phải làm gì khác, Thúy Vi thì hai ba ngày đến chơi một lần, nhưng nhìn thấy cô ấy sức khỏe dồi dào, và nghĩ lại mình tôi thấy buồn quá. Vân Lâu nhìn người con gái trước mặt. Sống thế này chán thật. Chàng không hiểu tại sao Ông Dương lại nhốt kín cô con gái mơn mởn như thế này để làm gì. - Thế sao cô không đi học? - Đi học à? Hàn Ni cúi đầu thở dài, nói tiếp. Mấy năm trước tôi cũng có đi học, nhưng... chuyện có lẽ xảy ra lâu lắm rồi. Hàn Ni ngồi xuống cầu thang với nụ cười buồn dễ mến. Tôi cũng không quen học hành, đến đó chỉ tổ nhức đầu thêm. Vân Lâu chăm chú nhìn thiếu nữ trước mặt, cái nhìn hiếu kỳ pha lẫn ít nhiều thương hại. Làn da trắng xanh của thiếu nữ, đôi mắt đen hun hút trông nàng thật yếu đuối. Sự hiện diện của nàng như một làn khói, như một hình hài khói mây chứ không phải là một thực thể sống động. Một cơn gió to cũng đủ làm nàng dao động. Cô bé có vẻ không được bình thường lắm. - Cô đã được bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? - Mười tám... mà không phải, mười chín. Còn anh? Vân Lâu mỉm cười - Lớn hơn cô, tôi hai - Anh ở đây đi học à? - Vâng. Nét vui hiện trên mắt Hàn Ni - Vậy thì hay quá, anh ở đây lâu lâu nhé? Tôi sẽ đàn cho anh nghe. Vân Lâu lây cả niềm vui của nàng. Chàng biết Hàn Ni cô độc. Hàn Ni buồn vì thiếu bạn. - Anh thích nghe tôi đàn không? - Thích lắm, thích nên mới xuống đây nghe đấy chứ. Hàn Ni cười, nụ cười hiền lành tin tưởng - Thầy Hồ lâu lắm rồi không đến dạy, bằng không tôi còn đàn hay hơn nhiều. Mẹ tôi sợ tôi mệt, nên không cho học nữa đó chứ. Hàn Ni nghiêng nghiêng đầu nhìn vào mắt Vân Lâu. Anh biết sức khỏe tôi ra sao không? Vân Lâu lo lắng - Thế nào? - Tôi bệnh, tôi biết cha mẹ tôi không muốn cho tôi biết, nhưng tôi hiểu bệnh mình. Bác sĩ Lý thường xuyên đến xem mạch, chích thuốc cho tôi, tôi không hiểu mình đã chích bao nhiêu mũi rồi, chỉ nghe họ nói cô yếu quá, phải chích, thế thôi. Đặt tay lên ngực, Hàn Ni tiếp. Ở đây hơi khó chịu, có nhiều khi đau muốn chết đi được. - Thế à? Đôi mắt đen ngưng lại trên mặt Vân Lâu - Đó là tất cả bí mật, nhưng anh đừng nói cho ba mẹ tôi biết là tôi biết hết sự thật về bệnh tình của tôi, anh nhé? - Vâng. - Chắc nhé! Buổi tối Vân Lâu không ngủ được. Suốt buổi chiều nằm say như chết, rồi ly cà phê đậm sau bữa cơm, thêm hoàn cảnh mới chưa thích ứng được khiến chàng không sao chợp mắt. Nằm trên giường, tay gối đầu, nhìn bầu trời xám đục ngoài song cửa, lòng chàng thật bình thản. Trong không khí chìm đắm này, con người thường hay nghĩ ngợi vu vơ. Nằm bâng khuâng trong bóng tối, không biết đã bao lâu, Vân44 CHƯƠNG 4. Lâu yên lặng thụ hưởng cái đẹp của đêm. Đột nhiên, chàng cảm thấy có tiếng đàn văng vẳng. Đúng là tiếng đàn. Vân Lâu nghiêng đầu lắng nghe. Tiếng đàn vọng lại từ bên ngoài. Giữa đêm khuya khoắt, tiếng đàn như sống động hẳn. Chàng tiếp tục lắng nghe, âm thanh chợt tắt. Mùi thơm của hoa lài, hoa hường nở trong đêm ngào ngạt đưa hương. Đêm thật yên, thật bình thản, thật đẹp. Lũ côn trùng cũng tấu khúc nhạc êm dịu như ru ngủ. Vân Lâu xoay người qua bên vùi đầu vào gối, chàng tiếp tục dỗ giấc ngủ. Nhưng, những âm thanh thánh thót lại vang lên. Đầu óc Vân Lâu lại bị cuốn hút theo tiếng nhạc. Chàng nghi ngờ, giữa đêm khuya vắng làm gì có những âm thanh đó? Tiếng đàn dương cầm thánh thót như những giọt nước trong đêm. Vân Lâu ngồi dậy, chăm chú lắng tai nghe. Ở nhà, tuy chàng không được liệt kê vào hạng mê nhạc cổ điển, nhưng không phải vì thế mà Lâu không yêu loại nhạc này, mỗi lần nghe độc tấu dương cầm, dù không nức nở như tiếng vĩ cầm, nhưng cũng đủ làm cho Vân Lâu xúc cảm. Nhất là những tiếng đàn trong đêm. Tất cả bóng tối như say theo tiếng nhạc... Bản \"Tiểu Tấu Khúc\" của Stravinsky với những nốt nhạc thật êm, lướt nhanh, khi vui, khi rã rời... Bản nhạc vừa dứt, một bản khác nối tiếp. Bản dân ca Anh Quốc \"Đóa Hoa Hồng Cuối Cùng Của Mùa Hè\". Không dằn được tính hiếu kỳ, Vân Lâu chậm rãi đứng lên, khoác chiếc áo rồi đi nhẹ ra cửa. Tiếng nhạc càng lúc càng rõ. Lâu nghe thấy nó phát ra từ dưới nhà. Chàng sực nhớ đến chiếc đàn dương cầm nơi góc phòng khách. Ai đàn thế? Bà Dương? Thúy Vi hay người con gái bí mật, Hàn Ni? Ra khỏi phòng, bước xuống thang lầu như kẻ mộng du, bước chân chàng thật nhẹ, không phát ra một tiếng động nào khiến kẻ đang đàn phải giật mình. Thật xúc động khi nhìn thấy người ngồi ở dương cầm là thiếu nữ mặc áo trắng ban chiều. Vân Lâu đứng nơi cầu thang nên chỉ trông thấy phần lưng và một bên mặt của thiếu nữ. Chiếc đèn bàn có chụp màu xanh đang tỏa ánh sáng mát dịu cho cả gian phòng rộng. Mái tóc đen xõa dài trên chiếc áo ngủ màu trắng, những ngón tay lướt nhanh45 trên phím ngà tạo nên những âm thanh thánh thót. Thiếu nữ say đắm trong tiếng đàn như một bức tranh tuyệt đẹp trong mơ. Đứng một lúc thật lâu, Vân Lâu mới chậm rãi ngồi xuống. Tay chồng cằm, yên lặng thưởng thức. Thiếu nữ vẫn không hay biết, hết khúc nhạc này khúc nhạc khác lại tiếp nối. \"Mộng ảo khúc\" của Schumann. Rồi \"Điệu Vũ dưới trăng\" của Chopin. Bài \"Chim vũ\" của Tchaikovsky... Người đàn say đắm theo nhạc khúc, kẻ thưởng thức đắm mình trong tiếng đàn. Không còn biết đến thời gian. Bây giờ chỉ có tiếng đàn. Không còn biết đến thời gian. Bây giờ chỉ có tiếng đàn với người con gái đang dạo nhạc có dáng gầy gầy trong chiếc áo ngủ rộng. Một thứ tình cảm nhẹ lâng lâng. Rồi khúc nhạc cuối cùng đã hết, người con gái ngưng đàn. Một tiếng thở dài vừa luyến tiếc vừa mãn nguyện. Bàn tay thiếu nữ vuốt ve trên thành đàn. Nàng đậy nắp lại, mệt mỏi đứng dậy. Vân Lâu chợt tỉnh, chàng luống cuống với sự hiện diện không đúng chỗ của mình. Đứng dậy định lánh đi, nhưng không kịp nữa, cô gái đã quay lại đối diện với chàng. Một phút bàng hoàng, không kịp cảm nhận thái độ của mình, Vân Lâu nhìn thẳng vào mặt thiếu nữ. Đó là một khuôn mặt nhợt nhạt, nhưng đôi mắt đẹp tuyệt trần. Khuôn mặt của người thiếu nữ trong truyện liêu trai... Thiếu nữ không đẹp lắm, nhưng dưới ánh đèn mờ trông như thiên thần, Vân Lâu đứng nhìn thẫn thờ. Người thiếu nữ vừa nhìn thấy Vân Lâu là vẻ hoảng hốt hiện lên mặt ngaỵ Nàng đưa tay lên chận ngực và lui dần ra sau, nhưng chiếc đàn dương cầm đã chắn lối đi của nàng. Một khoảng thời gian ngưng đọng và sau cùng nàng như lấy lại bình tĩnh - Ông là ai? - Tôi là Vân Lâu. Mẫn Vân Lâu đáp, chàng nói thật nhỏ như sợ làm nàng hoảng hốt. - À, có phải anh là người từ Hương Cảng sang đây học không? - Vâng, còn cô? - Tôi là Hàn CHƯƠNG 4. Hàn Nỉ Mẫn Vân Lâu lẩm bẩm tên người con gái trong miệng. Thật ra chàng đã đoán đúng tên nàng ngay từ đầu. Hàn Ni, cái tên nghe quen thuộc làm sao? - Anh làm gì ở đây? Bây giờ Hàn Ni không còn thấy sợ hãi nữa, ngược lại vẻ thân thiết đã bắt dầu xuất hiện trên khuôn mặt đáng yêu. Nàng bước đến chiếc ghế thấp trước mặt Vân Lâu, ngồi xuống và nhìn Vân Lâu với đôi mắt tò mò. Vân Lâu thong thả đáp - Tôi ngồi nghe cô đàn. - Anh ngồi lâu lắm rồi à? - Vâng, hình như từ khi cô bắt đầu. Vân Lâu vừa đáp vừa nhìn thẳng vào mặt người con gái. - Thế à? Đôi mắt Hàn Ni đỏ lên vì thẹn, nàng rụt rè nói. Chắc anh cười tôi dữ lắm phải không? Có mấy chỗ tôi đàn sai. - Vậy sao? Tôi không biết rõ âm nhạc cho lắm. Vân Lâu thành thật, đối với âm nhạc, chàng là người biết nghe chứ không hiểu rõ nhạc lý cho lắm. Hàn Ni cười, nụ cười pha lẫn thẹn thùng. - Nếu biết có anh nghe, có lẽ tôi sẽ cố gắng đàn khá hơn... mà nếu biết có người nghe trộm chắc tôi cũng không đàn. - Tại sao vậy? Trên môi Hàn Ni ẩn nụ cười ngây thơ - Tôi không thích đàn cho ai nghe hết, nhất là người ấy là khách. - Tôi không phải là khách. Vân Lâu vội đính chính, chàng cảm thấy rằng mình đã thu phục được cảm tình của người thiếu nữ. Tôi không phải là khách, vì tôi còn sống ở đây lâu lắm. Người con gái cười, mặt vẫn còn e thẹn. Đứng lên, ôm kín đôi tay trần, Hàn Ni chợt nói - Lạnh quá! Vâng, lạnh thật! Cánh cửa sổ còn mở toang nên gió đêm mặc tình lùa vào. Nhưng nào có lạnh lắm đâu! Nhìn lại đôi vai trần,47 Vân Lâu chợt hiểu - Cô có cần khoác áo của tôi không? Đột nhiên người thiếu nữ lùi nhanh ra sau như sợ hãi, đôi mắt đen mở to, lòng tay úp lên ngực, lắp bắp - Ông... Ông làm gì thế? Vân Lâu chùn tay lại, chàng hối hận khi biết mình làm cho nàng hoảng sợ - Xin lỗi, tôi chỉ định đưa áo cho cô mặc đỡ lạnh thôi. - Thế à? Hàn Ni đã bình tĩnh trở lại, nhưng không khí thân mật ban nãy đã biến mất. Thôi tôi lên lầu. Mẫn Vân Lâu đứng yên trên cầu thang, chàng đã định nép sang bên để Hàn Ni bước lên, nhưng không hiểu sao chàng lại đứng bất động một chỗ - Tại sao cô cứ phải trốn lánh mãi như vậy? Hàn Ni ngước mắt nhìn lên ngạc nhiên - Tôi trốn à? Tại sao tôi phải trốn chứ? - Thế tại sao tôi đến đây suốt buổi trời vẫn không thấy cô xuống dùng cơm, cũng không thấy cô dùng cà phê? Hàn Ni cúi nhìn xuống - Tôi ngủ suốt hôm qua, vì vậy bây giờ ông mới thấy tôi ở đây chứ. - Tôi cũng thế, suốt buổi chiều tôi cũng đã ngủ, bây giờ ngủ nữa không được. Nếu cô chưa buồn ngủ thì vội về phòng làm gì? Ở lại đây nói chuyện chơi. Đột nhiên, Vân Lâu trở nên dạn dĩ, và cũng thật lạ lùng, Hàn Ni gật đầu - Vâng, về phòng cũng chả làm gì. Có hôm suốt ngày tôi rảnh rỗi như thế. Ngoài cách giải trí bằng đàn tôi không biết phải làm gì khác, Thúy Vi thì hai ba ngày đến chơi một lần, nhưng nhìn thấy cô ấy sức khỏe dồi dào, và nghĩ lại mình tôi thấy buồn quá. Vân Lâu nhìn người con gái trước mặt. Sống thế này chán thật. Chàng không hiểu tại sao Ông Dương lại nhốt kín cô con gái mơn mởn như thế này để làm CHƯƠNG 4. - Thế sao cô không đi học? - Đi học à? Hàn Ni cúi đầu thở dài, nói tiếp. Mấy năm trước tôi cũng có đi học, nhưng... chuyện có lẽ xảy ra lâu lắm rồi. Hàn Ni ngồi xuống cầu thang với nụ cười buồn dễ mến. Tôi cũng không quen học hành, đến đó chỉ tổ nhức đầu thêm. Vân Lâu chăm chú nhìn thiếu nữ trước mặt, cái nhìn hiếu kỳ pha lẫn ít nhiều thương hại. Làn da trắng xanh của thiếu nữ, đôi mắt đen hun hút trông nàng thật yếu đuối. Sự hiện diện của nàng như một làn khói, như một hình hài khói mây chứ không phải là một thực thể sống động. Một cơn gió to cũng đủ làm nàng dao động. Cô bé có vẻ không được bình thường lắm. - Cô đã được bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? - Mười tám... mà không phải, mười chín. Còn anh? Vân Lâu mỉm cười - Lớn hơn cô, tôi hai mươi. - Anh ở đây đi học à? - Vâng. Nét vui hiện trên mắt Hàn Ni - Vậy thì hay quá, anh ở đây lâu lâu nhé? Tôi sẽ đàn cho anh nghe. Vân Lâu lây cả niềm vui của nàng. Chàng biết Hàn Ni cô độc. Hàn Ni buồn vì thiếu bạn. - Anh thích nghe tôi đàn không? - Thích lắm, thích nên mới xuống đây nghe đấy chứ. Hàn Ni cười, nụ cười hiền lành tin tưởng - Thầy Hồ lâu lắm rồi không đến dạy, bằng không tôi còn đàn hay hơn nhiều. Mẹ tôi sợ tôi mệt, nên không cho học nữa đó chứ. Hàn Ni nghiêng nghiêng đầu nhìn vào mắt Vân Lâu. Anh biết sức khỏe tôi ra sao không? Vân Lâu lo lắng - Thế nào? - Tôi bệnh, tôi biết cha mẹ tôi không muốn cho tôi biết, nhưng tôi hiểu bệnh mình. Bác sĩ Lý thường xuyên đến xem mạch, chích49 thuốc cho tôi, tôi không hiểu mình đã chích bao nhiêu mũi rồi, chỉ nghe họ nói cô yếu quá, phải chích, thế thôi. Đặt tay lên ngực, Hàn Ni tiếp. Ở đây hơi khó chịu, có nhiều khi đau muốn chết đi được. - Thế à? Đôi mắt đen ngưng lại trên mặt Vân Lâu - Đó là tất cả bí mật, nhưng anh đừng nói cho ba mẹ tôi biết là tôi biết hết sự thật về bệnh tình của tôi, anh nhé? - Vâng. - Chắc nhé! - Vâng. - Vậy thì ngoéo tay nhé? Hàn Ni chìa ngón tay nhỏ gầy của mình ra. Ngón tay trông thật dễ thương, họ ngoéo tay nhau như trẻ con, xong nhìn nhau cười thật vui. Hình như bí mật là cây cầu đưa đến thông cảm. Hàn Ni nhìn bàn tay rám nắng, mạnh mẽ với đôi mắt cảm phục - Anh mạnh quá! Vân Lâu vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn, an ủi - Tôi là con trai mà, trai bao giờ cũng to hơn con gái chứ, Hàn Ni chịu khó phơi nắng một tí thì da sẽ sậm màu ngay. Hàn Ni đưa tay sờ lên mặt mình - Chắc tôi xấu lắm hở anh? Vân Lâu lắc đầu, vội nói - Không, không. Hàn Ni đẹp lắm tôi chưa gặp ai đẹp như Hàn Ni cả. Hàn Ni nghi ngờ - Có thật vậy không? - Thật mà, tôi không dấu cô đâu! Hàn Ni cười, nụ cười thơ ngây dễ tin. Ngồi tựa lưng vào lan can, vân vê vạt áo. Hàn Ni nói - Anh cho tôi biết về chuyện của anh đi! - Chuyện gì? - Đời sống, gia đình, vân vân. Ở Hương Cảng vui không? Anh có anh chị em gì nữa không?50 CHƯƠNG 4. Vân Lâu bắt đầu nói, chàng nói thật nhiều, từ thời thơ ấu, niềm vui và sự hối tiếc trong những tháng ngày qua. Mỗi lần Vân Lâu ngưng lại, là Hàn Ni lại thúc dục - Rồi sao nữa anh? Thế là chàng lại phải tiếp tục nói, cô bé nghe một cách thích thú. Thật ra Lâu thấy giọng kể lể của mình cũng không có gì là hấp dẫn. Một gia đình như bao gia đình khác, đời sống bình lặng, những chuỗi ngày đi học rồi lớn lên. Nhưng không hiểu sao Hàn Ni lại đắm đuối theo dõi. Đêm mùa hạ, họ ngồi dưới thang lầu nói chuyện dĩ vãng... Họ đã quên hết thời gian. Đêm càng lúc càng khuya, người thiếu nữ trước mặt không còn là một thiếu nữ xa lạ. Vân Lâu tiếp tục nói đến những tranh chấp giữa chàng với cha chàng, sự học của chàng gặp bao nhiêu chống đối. Vân Lâu yêu nghệ thuật mà cha chàng thì quá thực tế, vân vân... Trông ánh mắt thương hại của Hàn Ni, Vân Lâu chợt cảm động, nàng hiền lành quá. Khi chàng nói đến sự tranh chấp giữa chàng với cha chàng đã đoạt được thắng lợi, niềm sung sướng như hiện ra. Họ say sưa kể cho nhau nghe, mãi đến lúc trên cầu thang có tiếng động, họ mới bừng tỉnh ngẩng đầu lên. Bà Dương nhìn họ với ánh mắt hờn trách - Hàn Ni con! Hàn Ni vui hẳn ra - Mẹ, chúng con nói chuyện vui quá! Bà Dương đưa mắt sang Vân Lâu - Khuya rồi, sao cháu không đi ngủ đi! Giữa đêm khuya, ngồi một mình bên người con gái là một điều không phải. Vân Lâu nói như giải thích - Cháu nghe có tiếng đàn, cháu bị tiếng đàn lôi cuốn và cháu làm quen với Hàn Ni. Một chút trách móc trong lời nói của bà Dương - Hàn Ni, sao khuya rồi không ngủ lại xuống đàn chi vậy? Không ăn mặc cho ấm rồi cảm lạnh cho xem! Khi nhắc đến hiện tượng Mùa Thu Lá Bay trong âm nhạc Việt Nam, người ta thường nhắc tới ca sĩ Kim Anh nổi danh ở hải ngoại từ thập niên 1980. Tuy nhiên ca khúc này đã nổi tiếng từ năm 1973-1974 ở Sài Gòn qua tiếng hát của Hương Lan trong băng Shotguns, với phần lời Việt của nhạc sĩ Nam Lộc ký với bút danh là Lệ Thanh. Click để nghe Hương Lan hát Mùa Thu Lá Bay năm 1974 Lần đầu tiên Kim Anh hát Mùa Thu Lá Bay năm 1979, tuy nhiên cô hát lời tiếng Hoa của bài hát gốc có tên là Thiên Biến Vạn Hóa của nữ diva người Đài Loan là Đặng Lệ Quân. Thời điểm đó Kim Anh vẫn chưa biết có phần lời Việt, vì cô đã rời Việt Nam từ năm 1969. Bài hát Mùa Thu Lá Bay này cũng đã gắn với cuộc đời và sự nghiệp của Kim Anh như là một định mệnh. Vào thời điểm năm 1982, khi điện thoại vẫn chưa phổ biến, và gửi thư tín về Việt Nam thì rất lâu mới đến, một hôm Kim Anh nhận được thư của cha ở Việt Nam như sau “Bà Bá rất nhớ tiếng nói và giọng hát của con gái yêu, nhớ giọng đứa cháu ngoại nữa”. Đọc thư xong, cô có linh cảm là cha đang bệnh nặng, muốn về nước ngay nhưng thời gian đó không được phép về Việt Nam. Vì vậy Kim Anh có ý định thu âm một bài hát để gửi về cho cha nghe. Lúc nhỏ khi còn ở Việt Nam, Kim Anh rất được cha cưng chiều, và mỗi lần ông gặp chuyện buồn là ông nói cô hát cho ông nghe bất kể loại nhạc gì, từ nhạc Hồ Quảng cho đến cải lương Văn Hường, Út Bạch Lan, Út Trà Ôn… Năm 1969, khi mới 16 tuổi Kim Anh đã sang Mỹ du học trong một chương trình trao đổi du học sinh, xa gia đình và không được gặp cha một lần nào nữa. Sau khi nhận được lá thư của cha, ban đầu Kim Anh chỉ muốn thu duy nhất một bài hát là Mùa Thu Lá Bay bằng tiếng Hoa để gửi băng về Việt Nam, nhưng thời điểm đó khó tìm phòng thu, và các studio không thu bài lẻ, mà bắt buộc thu đủ băng nhạc có 11 bài. Vì vậy Kim Anh phải chọn ra 11 bài hát để thu thành cuốn băng mang tên Mùa Thu Lá Bay, điều đặc biệt là băng nhạc này được nhạc sư Lê Văn Thiện hòa âm. Ở phần đầu băng nhạc có một đoạn lời giới thiệu ban đầu được chính Kim Anh viết bằng tiếng Anh, sau đó nhờ Elvis Phương dịch ra lời Việt và Khánh Ly xếp chữ lại thành một đoạn văn để Kim Anh đọc. Trong 11 bài hát này, có bài Mùa Thu Lá Bay được Kim Anh hát cả lời Việt lẫn lời Hoa. Thời điểm đó, việc gửi băng nhạc có tiếng hát về Việt Nam vẫn chưa được phép, nên Kim Anh phải nhờ người quen dùng kỹ thuật để đảo ngược băng làm cho mất tiếng giống như là băng trắng, sau đó về tới nơi thì mới đổi ngược lại cho có tiếng. Tuy nhiên khi cuốn băng cassette về đến được Việt Nam thì cha của Kim Anh đã mất được ba ngày, và vẫn chưa thể nhắm mắt. Với phong tục của người Hoa thì đó là điều chẳng lành. Khi người nhà mở cuốn băng lên và nghe bài hát Mùa Thu Lá Bay, nghe phần lời Việt thì vẫn bình thường, nhưng có một điều kỳ lạ là khi những câu tiếng Hoa đầu tiên của bài hát được cất lên thì mắt của người cha mới bắt đầu nhắm lại và từ khóe mắt trái một giọt nước mắt từ từ chảy ra… Trong cùng thời điểm đó, tại Hoa Kỳ, Kim Anh kể lại rằng cô đang hát ở Texas, đứng trên sân khấu nhìn xuống, dường như đã nhìn thấy cha của mình đứng ở dưới nhìn, cô vội chạy xuống thì không thấy đâu nữa. Sau này nhận được thư của gia đình gửi từ Việt Nam sang, so lại ngày giờ thì mới biết cùng lúc đó, ở tại quê nhà, người cha đã từ từ nhắm mắt lại khi nghe được giọng hát của con qua cuốn băng Mùa Thu Lá Bay. Click để nghe băng nhạc Mùa Thu Lá Bay Sau hiện tượng đặc biệt này, ca sĩ Kim Anh bắt đầu có được những hào quang trong sự nghiệp ca hát. Vì vậy, Mùa Thu Lá Bay đã trở thành ca khúc gắn liền với sự nghiệp của cô như là một định mệnh. Nói thêm về nguồn gốc của Mùa Thu Lá Bay, là xuất phát từ tiểu thuyết ngôn tình tên là Thái Vân Phi của nữ văn sĩ nổi tiếng người Đài Loan là Quỳnh Dao, được dịch giả Liêu Quốc Nhĩ chuyển sang tiếng Việt thành tựa đề Mùa Thu Lá Bay, trở thành 1 trong 2 cuốn truyện Quỳnh Dao bán chạy nhất ở miền Nam trước 1975. Liêu Quốc Nhĩ kể về cuốn truyện dịch bán chạy nhất của ông như sau “Tôi dịch xong, giao cho nhà xuất bản Lá Bối của thầy Từ Mẫn. Sách in ra, chỉ trong vòng 1 tuần thôi, thị trường đã hút 7000 ngàn cuốn. Xin nhắc lại là Bảy ngàn cuốn bán hết vèo trong vòng một tuần. Chính thầy Từ Mẫn của nhà Lá Bối cũng phải kinh ngạc”. Sức hút của Mùa Thu Lá Bay còn lan sang cả sân khấu cải lương từ đầu thập niên 1970 qua “hóa thân” của Bạch Tuyết – Minh Phụng trên sân khấu cải lương và trong băng đĩa, Mộng Tuyền – Thành Được trên đài truyền hình Sài Gòn vào vai Mẫn Vân Lâu và Hàn Ni – là 2 nhân vật nam – nữ chính trong truyện. Poster phim Thái Vân Phi Khi tiểu thuyết Thái Vân Phi được chuyển thể thành phim năm 1973 và công chiếu ở miền Nam Việt Nam, người ta cũng dịch tựa đề phim thành Mùa Thu Lá Bay để chiếu ở rạp Lệ Thanh, trở thành cuốn phim ăn khách nhất ở Sài Gòn thời điểm đó. Click để nghe diva Đặng Lệ Quân hát Thiên Ngôn Vạn Ngữ Mùa Thu Lá Bay Ca khúc chính trong phim tên là Thiên Ngôn Vạn Ngữ do diva Đài Loan – Đặng Lệ Quân hát được nhạc sĩ Nam Lộc viết lời Việt cũng rất được yêu thích qua giọng hát Hương Lan năm 1974. Đó chính là bài Mùa Thu Lá Bay mà sau này Kim Anh đã hát. Đằng sau ca khúc này là một câu chuyện khá thú vị được chính nhạc sĩ Nam Lộc kể lại. Khi cuốn phim điện ảnh Mùa Thu Lá Bay trở thành một hiện tượng của rạp chiếu bóng Sài Gòn vào khoảng cuối năm 1973, nhạc sĩ Ngọc Chánh ông chủ của hãng thu âm Shotguns và nhà xuất bản Khai Sáng muốn ăn theo hiện tượng này nên nhờ nhạc sĩ Nam Lộc viết lời Việt cho ca khúc chính trong phim và vào trong băng nhạc Shotguns. Để cho nhạc sĩ Nam Lộc biết nội dung phim và có cảm hứng sáng tác, Ngọc Chánh 3 lần mua vé cho Nam Lộc đi xem phim, tuy nhiên vì không thích phim Tàu nên cả 3 lần Nam Lộc nhờ các cô em gái đi xem rồi về kể lại nội dung phim để ông soạn lời nhạc. Theo nhạc sĩ Nam Lộc kể lại, sở dĩ Ngọc Chánh phải mua vé những 3 lần là vì muốn Nam Lộc sửa đi sửa lại nội dung bài hát nhiều lần, để đổi lời nhạc từ trừu tượng lãng đãng thành thành chân thật, giản dị và mang tính thời trang, vốn không phải là sở trường của Nam Lộc. Ông Ngọc Chánh đã kiên nhẫn thuyết phục Nam Lộc đến 3 lần thì mới hoàn thành xong lời nhạc Mùa Thu Lá Bay nổi tiếng mà chúng ta đã được nghe hiện nay. Click để nghe Kim Anh hát Mùa Thu Lá Bay Nam Lộc còn nói thêm, khi ca khúc lời Việt được ra mắt, nhà xuất bản càng vui bao nhiêu thì tác giả càng “ấm ức” bấy nhiêu vì không được viết theo ý mình. Nhạc sĩ Nam Lộc là người chuyên viết lời Việt cho những ca khúc nhạc ngoại theo sở trường là trừu tượng, bay bổng, kiểu như các bài Mây Lang Thang, Trưng Vương Khung Cửa Mùa Thu… Còn Mùa Thu Lá Bay được viết theo ý của nhà xuất bản nên lời nhạc dễ nghe và dễ hiểu hơn, phù hợp với đại chúng nghe nhạc. Có lẽ vì vậy mà nhạc sĩ không để tên Nam Lộc khi phát hành nhạc, mà ghi là Lệ Thanh, là tên của rạp chiếu cuốn phim Mùa Thu Lá Bay lúc đó. Cũng thật trùng hợp là trước đó gần 3 năm, rạp Lệ Thanh cũng chính là nơi Đặng Lệ Quân trình diễn khi đến Sài Gòn lần thứ nhất năm 1971. Bài Đông Kha nhacxua,vn Translation API About MyMemory Computer translationTrying to learn how to translate from the human translation examples. Vietnamese English Info Vietnamese mùa thu lá bay English Human contributions From professional translators, enterprises, web pages and freely available translation repositories. Add a translation Vietnamese English Info Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 4 Quality Last Update 2015-01-22 Usage Frequency 2 Quality Vietnamese khu rừng mùa thu. English the autumn woods. Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 1 Quality Vietnamese ...thoại mùa thu . English ...ds of the fall. Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 1 Quality Vietnamese ♪ mùa thu new york ♪ English ♪ autumn in new york ♪ Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 2 Quality Vietnamese có lẽ là mùa thu. English it might be autumn. Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 1 Quality Vietnamese ♫ chiều tàn mùa thu English the setting sun in autumn Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 1 Quality Vietnamese hãy cho tôi đến mùa thu. English just give me till the autumn. Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 1 Quality Vietnamese hẹn gặp lại anh vào mùa thu. English i'll see you in the fall. Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 1 Quality Vietnamese bạn có yêu new york mùa thu? English don't you love new york in the fall? Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 1 Quality Vietnamese cảm giấy sự lạnh lẽo của mùa thu English deep inside both of us Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 1 Quality Vietnamese mùa thu là chính thức yêu nhau. English we are in relationship in the autumn. Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 1 Quality Vietnamese phim huyền thoại mùa thu đấy! English legends of the fall! Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 1 Quality Vietnamese - mai là ngày cuối cùng của mùa thu. English - tomorrow begins the last days of autumn. Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 1 Quality Vietnamese những chiếc lá úa vàng vào mùa thu English the leaves turn brown in autumn Last Update 2014-08-13 Usage Frequency 1 Quality Vietnamese cậu có một nụ cười như mùa thu tỏa nắng. English you have such a nice smile. Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 1 Quality Vietnamese vào mùa thu nọ, đám chim cứ tới liên hoan. English and one fall, the birds were feasting on it. Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 1 Quality Vietnamese chúng ta sẽ bắt đầu với khu rừng mùa thu. English your tour begins with the autumn forest. Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 1 Quality Vietnamese jin-tae và chị ấy sẽ cưới nhau mùa thu này English jin-tae is going to marry her this fall Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 1 Quality Vietnamese còn phải chuẩn bị các ấn bản cho mùa thu nữa. English we're preparing our fall list. Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 1 Quality Get a better translation with 7,317,153,852 human contributions Users are now asking for help We use cookies to enhance your experience. By continuing to visit this site you agree to our use of cookies. Learn more. OK

mùa thu lá bay tiếng hoa