Part 60 : End. Từ lúc Chan Young ra đời thì Lisa bận bịu hơn hẳn , không chỉ làm việc ở công ty , tan làm con về nhà làm hết việc chăm con cho vợ , mấy người làm thấy Lisa thương vợ như vậy cũng phải ganh tị theo . Ru một hồi thì Chan Young ngủ .
Không chỉ vậy, Hà Anh còn bị nghi ăn chặn tiền từ thiện: "Rồi họ còn bịa đặt và bóp méo việc tôi "ăn chặn" tiền từ thiện của bé Phúc, trong khi số tiền chính tôi và bạn bè quyên góp được để giúp cho bé Phúc, được chi trả rất cẩn thận và chi ly trong chặng
"Cẩm Niên ca ca, muội muội cảm thấy, đỡ La vương hướng lần này đến đây, như thế bất kính ta Đại Hạ, mà lại nghe ta gia bộc người nói, đỡ La vương hướng người, chỉ tên điểm họ muốn tới Đại Hạ thư viện."
Nàng Dâu Nuôi Muốn Đứt Tình Đoạn Nghĩa. 625 47,220 Đại Dương Kiêu Sa. 125 13,699 . Chapter 50 4 Ngày Trước. Cao Thủ Bên Người Giáo Hoa Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
"Chị dâu khiêm tốn rồi, em nghe anh trai em nói chị đoạt rất nhiều giải trong cuộc thi nghệ thuật." Đến lượt Chu Ninh có chút thẹn thùng, hẳn là vui vẻ. Tiếp tục câu được không nói chuyện phiếm cùng Trần Diễn. Cô có ấn tượng rất tốt với hắn, cảm thấy hắn là một học sinh xuất sắc, hẳn là học sinh ngoan ngoãn nhất lớp.
Rụng dâu là chu kì kinh nguyệt hàng tháng của nữ giới (hay còn gọi là tới tháng, tới mùa, ngày đèn đỏ). Chu kì kinh nguyệt là những thay đổi sinh lý được lặp đi lặp lại trong cơ thể của người phụ nữ dưới sự điều khiển của hoocmon sinh dục và chu kỳ kinh nguyệt
Cô lại nói: "May mắn mỹ thuật cũng không tệ lắm, còn có thể đậu đại học, cũng có thể kiếm cơm." "Chị dâu khiêm tốn rồi, em nghe anh trai em nói chị đoạt rất nhiều giải trong cuộc thi nghệ thuật." Đến lượt Chu Ninh có chút thẹn thùng, hẳn là vui vẻ.
PLFXlDq. "Phải chăng lúc đụng xe, lòng tự trọng, liêm sỉ của cậu bị văng đi mất rồi à?" "Ha ha! Bác sĩ Mộ, Đại Ca nhà chúng em sống xưa nay làm gì biết đến hai thứ đó ạ." "Cút!" Trình Sâm mặt đen như đít nồi, nhăn nhó nhướng mày lạnh giọng đuổi. Đúng là nuôi một lũ ăn hại, dám to gan bêu xấu Đại Ca mình thế đó? Bọn đàn em đang ôm bụng phá cười nghe hắn nghiêm giọng liền im phăng phắc. "Tớ thấy đúng đấy chứ! Cậu quạo cái gì" Bác sĩ Mộ cong môi mỉm cười châm chọc. Trình Sâm liếc mắt lườm, hắn huých tay ngụ ý đuổi, giọng chán ghét đáp. "Cậu thì biết gì, mau về với bệnh nhân của cậu đi, ở đây tớ có bé cưng Nhiễm Nhiễm chăm sóc rồi." Dứt lời, hắn hẩy chăn phủ kín người nghỉ ngơi. Ông trời cuối cùng cũng giúp hắn có cơ hội tiếp cận Chỉ Nhiễm. Hôm nay đang lúc đi trên đường, vô tình nhìn thấy chiếc ô tô có nguy cơ lao vào bố cô, hắn không màng tính mạng chạy đến cứu. Nhờ vậy bây giờ hắn được ở cạnh cô. Người ta có câu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Hắn sẽ lợi dụng thời điểm này để cô có tình cảm với hắn. Bác sĩ Mộ không nói thêm gì nữa, anh bỏ lại vài viên thuốc ở trên bàn rồi rời khỏi phòng. *** Sập tối. Chỉ Nhiễm lo cho bố xong xuôi thì đem cháo và canh bồi bổ vào viện. Cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa bước vô trong, phòng bệnh bây giờ chỉ còn lại hai tên đàn em, và hắn thì đang nằm trên giường. Vừa nhìn thấy Chỉ Nhiễm hai tên đàn em ngay lập tức đứng lên khỏi ghế lễ phép cúi chào. Chỉ Nhiễm khẽ gật một cái, xong liền đặt lồng đựng thức ăn xuống bàn. Trình Sâm nở nụ cười, ôn hòa lên tiếng. "Nhiễm Nhiễm, em đến rồi à?" "Tôi mang thức ăn cho chú này, chú ăn đi." Hắn nghe xong thì ngồi dậy, chậm rãi tựa lưng ở phía sau, há miệng. Chỉ Nhiễm nhíu mày ngơ ngác, đứng đực ra nhìn hắn. Mãi không thấy cô tiến lại, hắn xụ mặt tỏ vẻ vô cùng đáng thương. "Tay chân tôi thế này làm sao mà tự ăn được?" "..." Chỉ Nhiễm ngờ nghệch liếc mắt nhìn sang hai tên đàn em của hắn như đang trông đợi gì đó, bỗng dưng hắn bình thản nói tiếp. "Em đút cho tôi đi!" Nói xong hắn lại tiếp tục há miệng chờ. Cái ông chú này thật quá đáng! Chỉ Nhiễm mím môi cắn răng nhẫn nhịn, thầm nghĩ người ta là ân nhân đã cứu bố, cô lầm bầm không được nóng giận, không được nóng giận. Chỉ Nhiễm hít thở sâu bước lại, thôi thì cứ tưởng tượng đang trả nghiệp đi. Một tháng kết thúc, hắn khỏe lại, không ai nợ ai. Chỉ Nhiễm bê cháo lên, đang định đút cho hắn thì cửa phòng bệnh mở tung ra, bước vào là một người đàn ông, quần áo khoác trên người vô cùng giản dị, tay còn xách theo thứ gì đó, anh ta nhướm mày giận dữ nhìn chằm chằm về phía Trình Sâm. Mẹ kiếp! Rõ ràng hẹn buổi trưa đến xưởng giải quyết vấn đề địa bàn bảo kê, thế mà chả trông thấy đâu, hại Giai Thụy sấp mặt, bận túi bụi xử lý một mình. Còn hắn thì lăn vào đây thảnh thơi đây băng bó tay chân như thằng đần vì phụ nữ. "Trình Sâm! Mày vẫn còn sống cơ à? Làm ông đây tốn tiền mua nải chuối xanh..."
"Cậu... Cậu Trình! Hôm nay hình như chưa đến ngày thu tiền..." "Tôi không đến thu tiền, tôi thu người." "Hả? Thu... thu người?" "Con gái ông hôm nay là tròn mười tám tuổi rồi nhỉ?" Người đàn ông nghe xong gương mặt càng tối đi, mồ hôi rịn ra một mảng, ông nhìn chàng trai trước mắt, dáng vẻ ông vô cùng lo lắng, bàn tay bất giác run trai này chính xác là một gã xã hội đen, giang hồ bậm trợn. Vùng này cậu ta chuyên đi khắp nơi thu tiền bảo kê, ngay cả cái cửa hàng nhỏ xíu bằng lỗ mũi bán hoa quả của ông mà cậu ta cũng không tha. Sống ở đây nếu không ngoan ngoãn đóng tiền cho bọn chúng thì chắc chắn khó mà buôn bán làm ăn, đàn em của cậu ta sẽ tới gây ông mất rất sớm, ông bôn ba khắp nơi mưu sinh để nuôi con gái, vài năm trở lại đây thì ông đưa con gái Chỉ Nhiễm chuyển đến vùng này định cư, mở một sạp hàng bán hoa quả rồi gặp cậu ta Trình Sâm đại ca. Theo như cái nhìn của ông, cậu ta không đứng đắn, đàng hoàng, thật sự rất hung hãn. Chắc chắn ông không bao giờ giao con gái rượu duy nhất cho một người như vậy. "Cậu... cậu Trình, Nhiễm Nhiễm nhà tôi...""Tôi đến hỏi cưới, gả con gái ông cho tôi." Trình Sâm nghiêm nghị kiên nhẫn ngỏ lời giọng điệu có chút khô khan cứng nhắc. Ông sợ sệt nhìn Trình Sâm! Cưới? Cậu ta muốn lấy con gái ông ư? Tuyệt đối không thể, con bé vốn dĩ thuần khiết, nếu rơi vào tay cậu ta sẽ... Trông thấy ông không lên tiếng, bọn đàn em ở phía nhau nhướng mày nóng tính quát. "Ông già, ông không gả chị Nhiễm cho đại ca bọn tôi, ông xác định không còn thấy mặt trời đi.""Láo, dám ăn nói với bố vợ tao thế hả? Thu mã tấu vào." Trình Sâm nhíu mày, quay đầu liếc mắt nghiến răng nhắc nhở. Bọn đàn em biết điều vội vàng thu mã tấu, những âm thanh phát ra làm người ta khiếp đảm nổi da gà. "Bố vợ à, tôi rất có thành ý, tôi rất nghiêm túc." "Thúc Thúc, đại ca bọn tôi rất thích chị Nhiễm, vì chị Nhiễm mà ăn chay nhiều năm rồi."Một tên khác có khuôn mặt dữ dằn hô to. Ông nghe xong càng trở nên mơ hồ, mấy cái người này hôm nay làm sao thế? Trong lúc ông đang lúng túng khó xử thì đột nhiên con gái Chỉ Nhiễm mang cơm trưa đến, thấy trước cửa bố bị vây kín cô vội vã chạy đến chen vào. "Bố... bố không sao chứ?" "Nhiễm Nhiễm..." ông lo lắng kéo tay con gái. "Mấy người lại đến ức hiếp bố tôi?" Chỉ Nhiễm hung dữ hét thẳng vào mặt Trình vậy! Trên đời này chỉ có một mình cô bé Chỉ Nhiễm là dám làm điều đó. "Tôi... không có, Nhiễm Nhiễm, tôi là muốn nói chuyện." "Nói chuyện? Chú khiến bố tôi sợ hãi đổ mồ hôi mà nói chuyện cái gì chứ?" "Tôi không có thật mà..." Bọn đàn em phía sau nuốt nước bọt, âm thầm đứng sang một góc, không dám lên tiếng khi thấy Chỉ Nhiễm xuất hiện. Mẹ kiếp, đại ca đã khúm núm thế kia thì bọn họ sao dám xí xớn to gan chen vào chất vấn chị dâu?"Chú mau ra khỏi đây." "Tôi không đi, tôi chưa có được câu trả lời từ bố em." "???" "Bố vợ, hãy gả Nhiễm Nhiễm cho tôi." "..." Chỉ Nhiễm há hốc miệng ngơ ngác nhìn bố rồi nhìn sang hắn. "Cậu Trình..." "Không, tôi không bao giờ lấy chú, chú mau cút ra khỏi đây."Chỉ Nhiễm không đợi bố nói xong đã giận dữ cắt đứt, quát vào mặt hắn. Trình Sâm mặt mũi tối sầm. "Nhiễm Nhiễm! Mẹ nó, em không lấy tôi thì lấy thằng nào? Ông đây chờ em 5 năm, tu hành vì em, nòng nọc của tôi đóng băng chết hết cả rồi." "Nòng nọc là con gì?"Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
"Em quen thằng nào ông đây chơi chết thằng đó." "Nhiễm Nhiễm! Thứ mà Trình Sâm tôi đã không có thì kẻ khác cũng đừng mong rớ vào." Hắn nhếch mép, nói xong liền xoay người bỏ đi rời khỏi sạp hàng. Cái dáng vẻ của Trình Sâm rất nghênh ngang, đắc ý. Bọn đàn em trố mắt nhìn nhau, xem chừng tình hình có vẻ hơi căng, cơ mà thấy Đại Ca bỏ về, bọn họ cũng cuống quít vội chào Chỉ Nhiễm và bố cô rồi vác mã tấu rảo bước theo sau. Ai đời đi hỏi vợ mà đem theo cả đám đàn em và vũ khí chứ, nhìn vào khác nào là đang đi đòi nợ? Đại Ca thất bại trong việc hỏi vợ. Đúng là buồn cười! Một người như Trình Sâm mà cũng bị phụ nữ từ chối? Tin tức này mà lọt vào tai bọn đàn em chắc sẽ trở thành đề tài nóng hổi, chuyện cười cho mọi người bàn tán. Chỉ Nhiễm nhíu mày ghét bỏ ra mặt, chẳng hề quan lúc nãy Trình Sâm nói điên khùng điều gì, cô dịu dàng quay sang nhìn bố, duỗi tay lau đi mồ hôi trên trán giúp ông. Trên đời này người mà Chỉ Nhiễm thương nhất là bố, chính vì thế cô không có phép ai ức hiếp ông. "Bố không sao chứ?" Ông thở dài nặng nề lắc đầu, lo lắng lên tiếng. "Nhiễm Nhiễm, con không nên như thế, những người đó chúng ta không được đắc tội. Cho dù không muốn thì phải lựa lời mà nói, nếu làm họ không vừa ý chúng ta khó mà sống." "Nhưng mà..." Chỉ Nhiễm chưa kịp phản bác ông đã lên tiếng cắt đứt, nghiêm nghị nhắc nhở. "Haiz! Cậu ta là xã hội đen có rất nhiều đàn em hằng ngày chém chém giết giết, chúng ta thấp cổ bé họng tốt nhất không nên gây thù..." "Bây giờ cậu ta đã để ý con, Nhiễm Nhiễm con không nên ra phụ bố nữa, cứ ở nhà ôn bài, một mình bố ngoài này sẽ ổn hơn." Ông buồn bã khẽ vuốt tóc đứa con gái nhỏ dặn dò. Cách duy nhất không để những người kia chú ý đến là giấu cô đi, chỉ cần không nhìn thấy Chỉ Nhiễm ở sạp hàng thì cái cậu Trình Sâm gì đó sẽ bỏ cuộc thôi. Chỉ Nhiễm xịu mặt không đồng ý, cô không thể để một mình bố ở đây. Con gái bây giờ đã khôn lớn phải có trách nhiệm bảo vệ bố. Hơn nữa bố Chỉ Nhiễm cũng có tuổi lại hiền lành, còn những người kia quá thô thiển đi, nếu để một mình bố ở đây chắc chắn sẽ bị họ ức hiếp. "Bố, con không chịu đâu ạ, con không muốn ở nhà. Con không sợ ông chú già đó, nếu bọn họ mà làm càn con sẽ báo cảnh sát." "Nhiễm Nhiễm..." "Bố... Bố ăn cơm đi, đồ ăn để nguội thì không ngon, con trông hàng cho ạ." Chỉ Nhiễm cười hì hì, không đợi bố nói hết đã kéo tay ông đi vào bên trong, cẩn thận mở lồng cơm nóng hổi thơm nức ra. Tất cả đều tự tay cô nấu. Ông thở dài. Báo cảnh sát ư? Mấy người đó dĩ nhiên không sợ cảnh sát, nếu không cũng chẳng nghênh ngang suốt nhiều năm. Ông rầu rĩ đành im lặng, thôi thì để buổi tối về hẳng nói sau, khuyên nhủ con bé. *** "Đại ca! Rượu đây ạ." "Không uống, cút đi." Trình Sâm chẳng buồn liếc nhìn, hất tay thẳng thừng rề giọng đuổi, tên đàn em ngoan ngoãn biết điều xoay lưng rời đi. Vừa mới khép cánh cửa lại thì bất chợt gặp một người đang đi vào, tên đàn em lập tức cúi chào cung kính. "Anh Hổ." "Trình Sâm đâu?" "Dạ! Đại ca đang ở bên trong, nhưng hôm nay tâm trạng Đại Ca Trình không được vui." "Không vui?" Người đàn ông tên Hổ nhíu mày khoanh tay trước ngực hỏi. "Vâng, Đại Ca bị đàn bà từ chối." Bọn đàn em vội vàng xúm vào ôm bụng cười kể lại đầu đuôi câu chuyện cho người đàn ông tên Hổ nghe. Người đàn ông tên Hổ nhe răng cười ha hả không khép được mồm! Mẹ, Trình Sâm đúng thật quá mất mặt. Hổ chỉnh lại cơ mặt đẩy cửa đi vào phòng hắn cất tiếng gọi. Cơ mà Trình Sâm cũng chả động đậy quan tâm. Anh ta không nhịn nổi liền phụt cười, bước đến châm chọc. "Trình Sâm, mày đã có tuổi rồi còn muốn bon chen ăn cỏ non? Hơn cô bé kia những một con giáp?" "Không phải phụ nữ bây giờ đều thích đàn ông chững chạc à?" "Phải, nhưng ở mày thì quá già." "..." "Chậc. Nhạc phụ đã không cho cưới cũng là ý hay đấy chứ, mày bỏ cuộc đi." "Mẹ kiếp! Không cho thì ông mày cướp."
"Chậc. Nhạc phụ đã không cho cưới cũng là ý hay đấy chứ, mày bỏ cuộc đi." "Mẹ kiếp! Không cho thì ông mày cướp." "Trình Sâm tao chẳng phải giỏi nhất là đi cướp hay sao? Đời này cô nhóc đó xác định phải chịu trách nhiệm với tao." Trình Sâm nhếch mép, thong thả đáp, bộ dạng quá mức vô sỉ ngang ngược. Hắn thích Chỉ Nhiễm năm năm, tình cảm đã ăn sâu vào trong máu, đâu thể nói bỏ là bỏ được. Bằng mọi cách hắn phải có được cô. Hổ nhún vai bĩu môi lắc đầu bó tay. Là hắn đơn phương thích nhưng lại bắt cô bé kia chịu trách chịu? Ai đời lại ngộ lạ như vậy chứ? Cơ mà anh ta cũng rất tò mò Trình Sâm sẽ làm thế nào để lấy được nàng. Trình Sâm ngầm cười, xong liền rút bao thuốc lấy một điếu bỏ lên miệng châm lửa rít một hơi, chậm rãi nhả ra. Làn khói nghi ngút bay lên ẩn hiện gương mặt không rõ biểu cảm, chất giọng khàn khàn vang vọng. "Vấn đề ở bến cảng sao rồi?" "Đã giải quyết xong xuôi, mày yên tâm không còn kẻ nào dám bon chen tranh giành địa bàn làm ăn với chúng ta." Hổ khẽ nhếch môi, đắc ý đáp. Hổ tên thật Giai Thụy, anh ta có một hình xăm con hổ lớn ở sau lưng nên từ đó mọi người hay gọi như vậy. Giai Thụy là anh em chí cốt với Trình Sâm cũng được mười lăm năm. Từ năm mười lăm tuổi bà Trình Sâm mất, hắn trở thành trẻ mồ côi không nơi nương tựa, hắn lang thang phiêu bạt giang hồ thì gặp Giai Thụy cùng cảnh ngộ. Rồi kết nghĩa huynh đệ, đến nay bọn họ đã có địa bàn làm ăn và đông đảo đàn em. Trong giới giang hồ trên dưới tất cả đều kính trọng bọn hắn, chẳng ai dám to gan động vào. *** Vài ngày liền Chỉ Nhiễm đều ra ngoài sạp hàng phụ giúp bố, những người kia cũng không thấy lui tới kiếm chuyện nên hai bố con cô cũng yên lòng. Hôm nay Chỉ Nhiễm bận cùng bạn phải ra thư viện tham khảo ôn bài thì nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi đến báo bố cô bị tai nạn. Cô hoảng hốt sốt sắng run sợ gấp gáp chạy tới bệnh viện Hòa Bình. Bước vào cửa cô thở hồng hộc, hốc mắt ửng đỏ, đang định hỏi y tá phòng bố thì ở phía hàng ghế một người đàn ông vẩy gọi. "Chị Nhiễm! Chị Nhiễm bên này." Chỉ Nhiễm ngoáy đầu nhìn, gương mặt hơi ngơ ngác. Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, lo cho bố còn gặp bọn đàn em của ông chú già? Không lẽ họ là người gây tai nạn cho bố cô? Chỉ Nhiễm hít thở sâu bước lại, trông thấy Chỉ Nhiễm bọn đàn em Trình Sâm lập tức cúi chào. "Thúc thúc đang ở bên trong để băng bó vết thương ạ. "Sao mấy người lại ở đây? Chẳng nhẽ..." Chỉ Nhiễm nhíu mày, còn chưa nói xong cửa phòng đột nhiên mở ra, bố cô được một chị y tá nhẹ nhàng dìu ra, ở dưới chân phải ông bị băng một cục. Chỉ Nhiễm bước đến nắm tay bố, cúi chào chị y tá, nữ y tá khẽ gật, thấy người nhà đã tới, chị yên tâm giao bệnh nhân lại rồi trở lại vào trong. "Bố... Bố có làm sao không ạ?" "Bố không sao, chân chỉ bị trật khớp một chút." "Là do mấy người kia làm đúng không ạ?" Cô giận dữ chỉ tay về phía bọn đàn em của gã Trình Sâm. Bố cô thở dài lắc đầu. "Chị Nhiễm, thúc thúc đã ổn vậy chúng em xin phép đi trước ạ, chúng em còn phải sang thăm Đại Ca." Dứt lời, mấy người đó đồng loạt rời đi. Cô nhăn nhó, đầu óc rối tinh rối mù, liền quay sang nhìn bố. Thăm Đại Ca? Ông chú đó thì bị gì? "Buổi trưa bố đi lấy trái cây, khi trên đường trở về thì gặp một chiếc xe điều khiển không đúng làn đường đâm vào, lúc ấy cái cậu Trình đó lao ra cứu giúp, bố chỉ bị ngã còn cậu Trình thì bị chiếc ô tô đâm phải." "Nghe nói cậu ta bị nặng lắm, Nhiễm Nhiễm à, con hãy tới thăm hỏi, để chúng ta còn phụ tiền thuốc men." Ông thở dài, kể lại tường tận đầu đuôi. Cô trợn mắt há hốc mồm. Không thể tin cái ông chú kia lại cứu bố cô. Theo sự phân phó của bố, cô sang phòng bệnh thăm nom hắn, dẫu sao ông chú đó cũng là ân nhân. Phòng 301! Chỉ Nhiễm gõ cửa, rồi chầm chậm bước vào, ở trong phòng vây quanh là đàn em và một vị bác sĩ. Còn cái chú Trình Sâm thì... Cô phải che miệng hốt hoảng. Hắn bị băng bó cả tay cả chân nằm trên giường bệnh. Tiêu rồi! Tiêu rồi. Chỉ Nhiễm cắn răng, khom lưng cúi đầu. "Nhiễm Nhiễm! Em đến thăm tôi à?" "Bố tôi bảo đến... cảm ơn chú vì đã cứu bố tôi, tôi sẽ trả tiền viện phí và mọi khoản chữa trị ạ." "Tôi... không cần tiền, Nhiễm Nhiễm, bác sĩ bảo rằng, tôi có nguy cơ sẽ không còn đi đứng như bình thường được nữa." Hắn thều thào cất giọng, nét mặt tái nhợt. "Đại Ca, dù anh có ra sao thì bọn em vẫn luôn ở bên cạnh." Bọn đàn em ủ rũ đứng bên góc giường đau lòng đồng loạt lên tiếng. Bác sĩ "???" Chỉ Nhiễm nhíu mày, hắn nói vậy là có ý gì? Là muốn cô phải chịu trách nhiệm ư? Nhất thời cô im lặng không biết nói thế nào. Không thấy Chỉ Nhiễm lên tiếng, Trình Sâm ho, khẽ hất tay nói tiếp. "Thôi, Nhiễm Nhiễm em mau trở về đi, dù sao tôi cứu người cũng không phải để nhận tiền từ em." Chỉ Nhiễm bấm bụng ngẩng mặt, hắn đã cứu bố cô, bây giờ hắn thành ra như vậy Chỉ Nhiễm cũng không đành làm lơ. Vả lại cô rất ghét mắc nợ, tốt nhất giải quyết một lần cho xong. "Chú cần gì cứ nói với tôi, chú là ân nhân của nhà tôi, việc trả ơn là điều dĩ nhiên." Giọng Chỉ Nhiễm rất nhẹ, không giống như mọi lần trước chanh chua, cáu bẳn. Sau khi nghe vậy, nơi khóe môi Trình Sâm khẽ mấp máy. Hắn thở dài nặng nề, bộ dạng đáng thương đáp. "Thật ra tôi không bắt em chịu trách nhiệm, tôi chỉ muốn em chăm sóc đến khi tôi xuất viện là được, di chứng sau này em không cần phải lo. Là tôi tự nguyện cứu bác trai." Chỉ Nhiễm thầm thở phào nhẹ nhõm. May quá hắn không bắt cô chịu trách nhiệm, chuyện chăm sóc thì không thành vấn đề. Đến khi hắn xuất viện cô và hắn chẳng ai nợ ai. "Được! Giờ tôi đưa bố về nghỉ ngơi trước, lát nữa tôi quay lại mang đồ ăn cho chú. Chú nghỉ ngơi đi." Chỉ Nhiễm nói xong liền cúi chào, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, cũng không cần nghe hắn trả lời. Cánh cửa vừa khép lại, người im lặng từ đầu tới cuối, cuối cùng cũng lên tiếng, ngữ khí lạnh lẽo chất vấn. "Trình Sâm! Mẹ cậu! Tại sao tớ là bác sĩ lại không biết cái chuẩn đoán nguy cơ không thể đi đứng bình thường kia nhỉ?" "..." "Chẳng qua cậu chỉ bị trầy xước nhẹ ngoài da, tĩnh dưỡng vài ngày là xong. Thế mà cậu bảo y tá băng bó như kẻ tàn tật thế này? Còn muốn ở lại bệnh viện 1 tháng?" "Cậu làm vậy là để lừa con gái nhà người ta?" "Xì! Cậu thì biết gì chứ?" Trình Sâm nhếch mép nhún vai đáp. "Phải chăng lúc đụng xe, lòng tự trọng, liêm sỉ của cậu bị văng đi mất rồi à?" "Ha ha! Bác sĩ Mộ, Đại Ca nhà chúng em sống xưa nay làm gì biết đến hai thứ đó ạ."
"Chị... chị gái xinh đẹp, cho anh nhà chúng em mượn cái xe lăn nhé.""Ơ... ơ, này anh kia..."Người phụ nữ há hốc miệng trợn mắt với tay gọi, nhưng chàng trai đã đẩy chiếc xe lăn chạy đi mất, gương mặt người phụ nữ vô cùng hoang mới đỡ ba đứng dậy đi vài vòng cho khỏi mỏi lưng trong lúc chờ kết quả của bác sĩ, tự dưng từ đâu cậu ta chạy tới lấy mất chiếc xe?Người phụ nữ ngây ngốc quay sang nhìn ba, vẻ mặt ông cũng không khác gì cô. Ông chậc chậc lưỡi nói. "Thanh niên trai tráng bây giờ sao lại muốn ngồi xe lăn rồi?"Người phụ nữ lắc đầu tỏ ý không biết, xong liền dìu ông lại hàng ghế ngồi hì hà hì hục đẩy nhanh chiếc xe chạy về phía Trình Sâm đang lấp ló trốn Chỉ Nhiễm."Đại Ca mau ngồi lên."Trình Sâm nghe xong cũng leo lên ngồi, thôi thì đành tùy cơ ứng biến. Đỡ hơn là bị cô phát hiện. Xong xuôi Phong liền chậm rãi đẩy hắn đi về hướng phòng bệnh. "Nhiễm Nhiễm!"Trình Sâm mỉm cười nhẹ giọng gọi, nét mặt hết sức bình tĩnh như thể không có chuyện gì, cô nghe tiếng thì liếc mắt nhìn, trông thấy hắn Chỉ Nhiễm bặm môi bước em của hắn lập tức nở nụ cười chào cô."Tôi mang đồ ăn tới đang để ở trong phòng."Gương mặt Chỉ Nhiễm không cười chất giọng nhẹ nhàng vang lên, đôi mắt có chút lạnh nhạt nghiêm nghị. Tự dưng khi hắn nhìn vào lại chột dạ lòng không yên. Trình Sâm liếm môi một hồi liền nói lời cảm ơn."Nếu... chân chú đã không sao, thì từ ngày mai tôi sẽ không đến nữa."Chỉ Nhiễm bình thản nói tiếp, ánh mắt ngay lập tức dời xuống chân hắn không còn băng bó, Trình Sâm và bọn đàn em toàn thân cứng nhắc ૮ɦếƭ lặng."Nhiễm... Nhiễm.""Chú không cần phải đóng giả ngồi xe lăn, vừa nãy tôi đã nghe y tá nói rồi! Chân chú không bị sao cả."Trình Sâm tái mặt, biết không thể giấu giếm liền đứng bật dậy nắm chặt tay cô, lắp bắp giải thích, bộ dạng thành khẩn. "Tôi... Tôi không có ý muốn gạt em. Nhiễm, em đứng giận tôi.""Tôi không giận chú."Vừa nói Chỉ Nhiễm vừa gạt tay hắn ra. Khi sáng cô có nhận được tin nhắn của hắn, nhưng vì lo lắng nên cô đã đến. Lúc vào phòng thì chẳng thấy ai, Chỉ Nhiễm ra ngoài muốn hỏi y tá lại vô tình nghe hai ba chị y tá đang trò chuyện nhỏ. Bệnh nhân phòng 301 không bị thương nặng nhưng lại bỏ số tiền lớn để được nằm viện một thực, lúc biết chuyện Chỉ Nhiễm rất giận vì hắn dám lừa gạt cô, nhưng khi ngồi ngẫm nghĩ kỹ lại thầm cám ơn trời, lỡ mà sau này chân hắn khó đi lại bình thường, chắc chắn cô thấy tội lỗi áy náy lắm, giờ không sao thì may rồi."Không còn gì vậy tôi về trước..."Dứt lời, Chỉ Nhiễm rảo bước ra khỏi bệnh viện, Trình Sâm muốn chạy theo nhưng thấy nét mặt cương quyết của cô lại chẳng dám. Hắn chỉ biết đứng đờ nhìn cô đi khuất."Đại Ca... Con gái nói có là không, nói không là có, chị Nhiễm Nhiêm tuy ngoài miệng nói không giận, cơ mà trong lòng lại hận anh thấu xương."Tên đàn em sờ cằm đăm chiêu lên tiếng. Trình Sâm cau mày đen mặt tiệt! Lửa chưa đủ cháy to ư? Còn tạt dầu vào?*** Sau này hôm đó, đúng thật Chỉ Nhiễm chả còn đoái hoài gì tới hắn. Trình Sâm gọi điện hay gửi tin nhắn cô cũng không trả lui tới sạp hoa quả của bố cô cũng chẳng thấy Chỉ Nhiễm, phải đợi đến lúc tối cô mới ra phụ giúp ông dọn dẹp, hắn chả dám xuất hiện, thành thử chỉ đứng từ xa trạng cứ kéo dài suốt một tuần khiến hắn vô cùng khó chịu. Hắn rất rất nhớ cô, rất muốn nhìn thấy nụ cười của cô."Đại Ca! Đại Ca. Em đã nghe ngóng được tình hình của chị Nhiễm."Trình Sâm sáng mắt, ngồi bật dậy khỏi ghế sô pha. Sau khi nghe đàn em báo cáo xong, Trình Sâm liền chạy tới chỗ Chỉ Nhiễm làm việc giao đồ là bố Chỉ Nhiễm dự định chuyển sang nhà mới rộng rãi hơn một tẹo, để con gái thoải mái, tiện việc đi thư viện, và đi Nhiễm không muốn bố vất vả một mình, nên ngoài giờ ôn bài cô sẽ ra ngoài đi làm kiếm thêm...."Đại... Đại Ca, anh đi đâu vậy ạ?""Đi xin việc làm." "Ả? Chị Nhiễm đang cần tiền anh trực tiếp đưa là được mà."Trình Sâm nhếch mép, trường hợp đó áp dụng với người khác thì được, nhưng Chỉ Nhiễm nhà hắn hoàn toàn vô tác không muốn cứ tiếp tục khiến hình ảnh đi xuống trong mặt trước cửa hàng, vẫn còn treo bảng tuyển dụng. Trình Sâm từ từ tiến vào."Ông chủ! Tôi muốn xin việc làm."Chủ quán mập mạp ngoáy đầu nhìn, tỉ mỉ quan sát người đang ở trước mặt, thầm đánh giá, bộ dạng cao ráo, loại trang phục khoác trên người đoán chừng không rẻ. Cánh tay phải còn có vài hình xăm, khiến ông chủ khựng lại lưỡng lự khó xử."Quán chúng tôi...""Tôi làm việc vô cùng chăm chỉ, hơn nữa lại rất đẹp trai thì hoàn toàn thích hợp..."
đại ca mau chạy chị dâu đến rồi